Đọc truyện Vương Hậu Nữ Tướng Cung – Chương 55
“Sao Hoàng Thượng tới chỗ này?”
Hoàng Thượng dựng lông mi:
“Vậy ngươi tới đây làm gì?”
Dư nương tử khiếp sợ nói:
“Nô tì nghe nói gần đây Hoàng Thượng hay tới nơi này giải sầu, chắc phong cảnh nhất định rất đẹp, cho nên cũng lại đây thưởng thức.”
Hoàng thượng mỉm cười, ngữ khí mỉa mai, nói:
“Có thể thấy được ngươi không thành thật, lời này nói vô cùng không thật.”
Dư nương tử thấy trên mặt Hoàng thượng mang ý cười.
Cũng không suy nghĩ sâu xa, nịnh nọt:
“Nô tì nghĩ muốn làm bạn Hoàng Thượng.”.
Truyện Khác
Hoàng thượng rùng mình, mặc dù như trước cười, ánh mắt lại lạnh lùng:
“Hình ngươi đối với hành tung trẫm rất rõ ràng?”
Dư nương tử thấy có gì không đúng, thân mình run lên, lập tức cúi đầu không không nói.
Người ấy nhìn tôi mỉm cười, tôi chỉ bất động nhìn hắn không nói, dưới tình thế cấp bách Lưu Chu vội đỡ cánh tay tôi xuống, tôi mới tỉnh lại, mê mang quỳ xuống, nói:
“Nô tỳ Chân thị Đường lê cung tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an.”
Lưu Chu cũng vội vàng khấu đầu.
Hắn nâng tôi dật, vẻ mặt ôn hoà nói:
“Thân mình nàng chưa khỏi hẳn, tội gì đi đại lễ như vậy”
Lại để sát vào bên tai tôi thấp giọng nói:
“Ngày ấy trẫm thất hẹn, cũng không phải cố ý.”
Tôi đỏ mặt nói:
“Nô tì không dám.”
“Đã nhiều ngày nay ta thường ở nơi này chờ nàng, sao không thấy nàng ra?”
Tôi vội la lên: “Hoàng Thượng.” Một bên nháy mắt nhìn Dư nương tử, ám chỉ người ấy rằng còn có người bên ngoài ở đây.
Ngài bảo Lưu Chu đứng lên, nói:
“Dìu tiểu chủ nhà người, thân thể nàng còn yếu”.
Thu hồi ý cười, nhìn Dư nương tử đang quý gối trên mặt đất, chậm rãi nói:
“Bệnh cũ của người không chịu sửa, hóa ra ngày trước trẫm trừng phạt ngươi quá nhẹ rồi”.
Dư nương tư nghe thấy tôi và Hoàng thượng đối thoại, trên trán lấm tấm mồ hồi chảy ròng ròng, nay nghe giọng Hoàng thượng uy nghiêm, bước quỳ 2 bước, kéo góc áo Hoàng thượng khóc:
“Hoàng Thượng, nô tì biết sai rồi.
Hôm nay nô tỳ hồ đồ mới gây sự quý nhân tỷ tỷ, nô tì nguyện ý hướng hoàn quý nhân chịu đòn nhận tội, xin Hoàng Thượng tha thứ nô tì lần này.”
Hoàng thượng chán ghét nhìn ả một cái, cũng không trả lời, Dư nương tử thấy tình thế không đúng, dập đầu trước mặt tôi khóc nói:
“Muội muội hôm nay đại thượng, không dám cầu xin quý nhân tha thứ.
Nhưng cầu quý nhân nể tình chúng ta đều là đang phi tần phụng dưỡng Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng tha thứ tôi đi.”
Ta miết liếc mắt dư nương tử một.
Ả tóc tai bù xù, khóc chật vật, không khỏi động tâm, đẩy tay lưu chu ra thủ đi đến trước mặt hoàng thượng nhỏ giọng nói:
“Biết sai có thể sửa, không gì tốt bằng.
Nô tì nghĩ Dư nương tử là thật tâm biết sai rồi, mong Hoàng Thượng tha nàng lúc này”.
Hoàng thượng miết nàng liếc mắt một cái, nói:
“Cũng là hoàn quý nhân tự mình mở miệng thay ngươi cầu tình, trẫm cũng không tiện làm mất mặt nàng ấy.
Nhưng ngươi dạy mãi không sửa, thật sự đáng giận!”
Hoàng Thượng vỗ tay ý bảo, một thái giám hơn 50 tuổi và mười mấy tên thị vệ đến thỉnh an, hành lễ với tôi, Hoàng Thượng nhíu mày:
“Lý Trưởng, trẫm truyền ý chỉ, giáng Dư thị là Canh Y, dọn ra khỏi cung Hồng Nghê Các.”
Lý Trường cúi đầu “Dạ.” đang muốn xoay người đi xuống, Hoàng thượng liếc mắt Dư nương tử một cái, nói:
“Khoan đã.
Dư canh y, không phải ngươi nói địa vị Hoàn quý nhân cao hơn ngươi 2 bậc sao? Lý Trưởng, truyền chỉ lục cung, quý nhân Chân Thị lên Hoàn tần.”
Lý Trưởng hoảng sợ, sắc mặt khó xử nói: “Hoàng thượng, Hoàn…tiểu chủ chưa được thị tẩm đã tấn phong, chỉ sợ…không hợp quy củ.”.