Đọc truyện Vương Hậu Nữ Tướng Cung – Chương 46
Lúc thân thuyền lay động, bỗng nhiên có cái gì rơi từ vách áo của hắn xuống chân tôi.
Hắn hồn nhiên chưa thấy, chậm rãi nói:
Quả nhiên như lời tiệp dư nói, Phạm Lãi không bằng Phù Sai.
Ít nhất, Phù Sai đối với Tây Thi còn đầy lòng ái mộ.
Tôi gật đầu than thở:
Đúng vậy.
Phù Sai cai quản cả một quốc gia lực mà lại yêu một nữ nhân.
Hắn một lòng yêu Tây Thi mà không chỉ sủng ái nên mới phải trả giá đắt như vậy.
Hắn giống như cảm thán nói:
Sủng mà không yêu chính là sự khinh thường lớn nhất với một nữ nhân.
Trong lòng tôi đột nhiên chao động vì chưa bao giờ nghe hắn nói lời như vậy.
Mà lời nói của hắn sao tôi nghe lại thấy quen quá, lại không ngờ lời của Mi Trang lại giống nhau như vậy, kinh ngạc nói không lên tiếng.
Nữ tử trong cung chỉ cầu được hoàng đế ân sủng sớm chiều, chứ đâu có ai dám yêu cầu được yêu.
Cho dù tôi từng ôm từng có một tia hy vọng xa vời nhưng cũng hiểu được bản thân không mong chờ điều đó ở Huyền Lăng.
Hắn bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt giống như lưu quang thanh thiển xẹt qua mặt tôi: Hình như tiệp dư lòng đầy tâm sự.
Con thuyền lướt trên sóng nước cạnh khóm hoa ở sâu phía trong.
Gió mát thoảng tới, cò trắng ở đâu bay xuống dưới ánh trăng, ngẫu nhiên có bông hoa màu hồng xuất hiện trước bọt nước.
Tôi trầm mặc chống đỡ, lát sau đã lấy được dáng vẻ bình thường và mỉm cười:
Vương gia quan tâm, ta đang suy nghĩ, cảm thấy Tây Thi là hồng nhan bạc mệnh.
Tôi không hiểu được vì sao đôi khi lời hắn nói lại khiến cho tôi xúc động đến mức nói không ra lời.
Hơi hơi cúi đầu, thấy hồ nước tĩnh lặng không tiếng động, bóng người người mặc y phục cung nữ màu trắng thuần khiết cùng ánh trăng in trên mặt nước.
Tự dưng thấy có gì đó rơi xuống chân, tôi cúi xuống liền thấy một chiếc túi thơm bằng vải lụa vẫn vẫn có nhu hòa sáng bóng.
Màu bạc lưu tô, con đồi mồi liêu châu, cho thấy đó hẳn là của người trước mắt kia.
Tôi đang định trả lại cho hắn, không biết sao đột nhiên lại không kiềm chế được lòng hiếu kỳ.
Thấy hắn đang mải chèo thuyền nên cũng không chú ý, tôi liền lặng lẽ mở ra xem.
Trong túi thơm không có gì, chỉ có mấy đóa đỗ nhược bị hứng gió, giống như cánh bướm trong suốt, vẫn giữ được tư thái cao quý, hương thơm vẫn toả ra ngọt ngào.
Tôi mỉm cười, đỗ nhược đúng là hoa thơm cao quý.
Đang định trả lại túi thơm còn hắn, tự dưng tôi thấy có một mảnh màu đỏ mềm mại ở trong túi, tự tiện lấy ra soi lên ánh trăng cho rõ thì cảm thấy hoảng hốt.
Vuốt tay vào nó, tôi nhớ lại đêm trừ tịch tại ỷ mai viên đêm đó! Bất luận kẻ nào chỉ cần nhìn kỹ đều biết được đó là tôi.
Đây là điều ngoài ý muốn!
Tôi mờ mịt không biết làm sao.
Chỉ cảm thấy trong đầu mê mê mang mang giống như theo bờ đối diện mà đến, chỉ ngâm lại một câu hắn vừa nói:
Trong núi nhân hề phương đỗ nếu.
Hắn chỉ để tới việc chèo thuyền, ngẫu nhiên tán thưởng ánh trăng, ngày tốt cảnh đẹp.
Nhưng tôi lại cảm thấy chột dạ, trong nháy mắt biện không rõ người mới vừa cùng đàm luận có phải đã cẩn thận cất mảnh giấy của ta cùng đỗ nhược trân quý nọ không.
Đến khi cây trâm Mân Côi từ trên búi tóc rơi xuống trên cánh tay, tôi mới giật mình định thần lại.
Kim trâm Mân Côi là trước đây được Huyền Lăng ban thưởng, tôi rất thích nó, lúc nào cũng đep trên búi tóc, ngay cả lúc mặc y phục cung nữ cũng không bỏ xuống.
Ai ngờ nó lại trơn như vậy, tóc vừa hơi lỏng là rơi xuống.
Đột nhiên thấy cây trâm này, tôi mới lập tức nhớ ra hiện thực mình là sủng phi của Huyền Lăng, nên cực lực trấn định, đem đỗ nhược cùng mảnh giấy kia nhét lại vào túi thơm rồi mới bình tĩnh gọi hắn:
“Vương gia vừa làm rơi túi thơm này.”…