Đọc truyện VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ – Chương 62: Hai Cùng Hướng Về Một
Bây giờ tất cả mọi sự chú ý đều dồn vào Đằng Cảnh và Kỵ Danh. Hai ánh mắt đầy sát khí, người khác nhìn vào như muốn bị nuốt vào trong, quá đáng sợ.
– Chiêu Linh: (khoác tay lên vai tiểu Phấn) Lâu lắm không gặp tỷ tỷ, tỷ có nhớ muội muội nhỏ bé này không?
– Tiểu Phấn: Tỷ không nghĩ là muội còn nhỏ bé nữa đâu! (đưa mắt nhìn khắp người Chiêu Linh)
Chiêu Linh tính tình ngang ngạnh từ nhỏ, một cô công chúa được sự bao bọc của các huynh nên chẳng coi ai ra gì. Nhưng duy nhất tiểu Phấn là người mà Chiêu Linh thương yêu, quan tâm nhất. Chuyện là khi Chiêu Linh 4 tuổi rưỡi trong lúc đi chơi đã đạp vào đuôi một “bạn cún” vô cùng hung dữ không biết có bà con gì với bạn mà dám đục lỗ trên tường hoàng cung không, thế là cô bé ngã xuống còn con chó thì liên tục xông vào, Chiêu Linh đã vô cùng hoảng sợ thì ngay lúc đấy tiểu Phấn khoảng 6 tuổi vô tình đi ngang quá đã dùng cây đuổi đi, không chỉ một lần mà rất nhiều lần nên sau này tiểu Phấn được đặt cách với Chiêu Linh.
– Chiêu Linh: Tỷ tỷ này, tỷ nghĩ ai sẽ thắng!
– Tiểu Phấn: Tỷ không rõ, tỷ không có tâm trạng để xem đánh nhau!
– Chiểu Linh: Sao thế ạ?
– Tiểu Phấn: Tiểu Trúc bị thương rất nặng không rõ tình hình như thế nào, còn vương phi (tiếng thở dài)
– Chiêu Linh: Đúng rồi, muội nghe hoàng thái hậu khẩn trương sắp xếp để về đây gặp vương phi đáng yêu mà, sao không thấy ở đâu nhỉ?
– Tiểu Phấn: Không biết người có sao không?
Sau đó tiểu Phấn bỏ đầu, bỏ đuôi kể khúc giữa về chuyện của Lam Ninh cho Chiêu Linh nghe, cô công chúa nay thay đổi sắc mặt liên tục từ vui, buồn, tức giận sáng hoảng hốt và trạng thái cuối cùng là đứng hình.
– Chiêu Linh: Tình hình của vương phi vô cung nguy hiểm, bây giờ làm sao tỷ tỷ? Biết người ở đâu mà tìm, mà muội cũng chưa thấy mặt bao giờ sao mà tìm người đây!!!
– Tiểu Phấn: Vương phi không có ở đây, tỷ đã quan sát khắp nơi nhưng không thấy, tỷ nghĩ vương phi còn ở chỗ Hỏa lan quốc.
– Chiêu Linh: Vậy thì chúng ta đi kiếm chỗ cấm quân của Hỏa lan quốc! (không đợi tiểu Phấn lên tiếng, Chiêu Linh đã trực tiếp nắm tay kéo đi)
– A Tịnh: Ơ,…(nhìn theo tiểu Phấn bị kéo đi không kịp nói lời nào)
– Đằng Khương Phong: Quả thật, nữ nhân thật khó hiểu!
Vì chạy đi gấp không kịp thay trang phục trên người Lam Ninh là đồ của Hoả lan quốc, nên muốn chạy vào phòng bánh bao nhỏ cũng khó, cứ thấp thỏm lo sợ. Tính ra trong cùng hoàn cảnh chẳng bao giờ Lam Ninh gặp bánh bao nhỏ trong hình dáng xinh đẹp, đúng là cái số.
– Khánh công công: Thái tử đã khuya rồi người mau ngủ đi!
– Bánh bao nhỏ: Con không buồn ngủ, còn muốn ngồi đọc sách một chút nữa!
– Khánh công công: Hay là thần đi gọi hoàng hậu qua đây ru người ngủ!
– Bánh bao nhỏ: Con đã lớn rồi không như con nít mà cần mẫu hậu dỗ ngủ! (vô cùng tự tin)
– Khánh công công suy nghĩ: Ông tổ tông của tôi ơi nhưng cái thân già này cũng cần được nghỉ ngơi!
Đi quãng đường rất xa cuối cùng cũng tới phòng bánh bao nhỏ, do chạy quá nhanh làm đứt cả giày nên đành mang một chiếc đỡ hơn không có chiếc nào. Nhìn thấy bánh bao nhỏ vẫn ở đó, Lam Ninh thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng đặt vài viên kẹo ở đấy kèm một cái gõ cửa thiệt nhẹ đủ để gọi Khánh công công tỉnh ngủ.
– Khánh công công: Hơ…! (đi ra cửa, nhìn xuống mấy viên kẹo)
– Bánh bao nhỏ: Khánh công công?
– Khánh công công: Thần thấy mấy viên kẹo trước cửa phòng! (đưa ra)
– Bánh bao nhỏ: Aaaaaa, đây là kẹo của Lam Ninh tỷ tỷ! (cầm lấy, rồi kéo Khánh công công vào) Nè, Khánh công công nhìn xem con còn rất nhiều vỏ kẹo lúc trước tỷ tỷ đã cho con! (đưa ra một xấp giấy vỏ kẹo được sắp xếp ngay ngắn, bỏ vào một hộp gấm)
– Khánh công công: Vâng, vâng đúng là kẹo của vương phi!
– Bánh bao nhỏ: Nhưng sao tỷ tỷ đến mà không vào chơi với con?
– Khánh công công: Giờ cũng đã khuya rồi, thái tử mau ngủ đến hôm sau chúng ta đi gặp vương phi!
– Bánh bao nhỏ: Vâng, con đi ngủ liền đây! (ngoan ngoãn)
– Khánh công công suy nghĩ: Mong là qua đêm nay mọi chuyện sẽ ổn!
Tường thuật trực tiếp tình hình tại nơi giao chiến của vương gia mặt lạnh cùng chủ soái lỳ như trâu.
– Kỵ Danh: Thế nào sau một năm không gặp, lần này ta mang đến cho ngươi một bất ngờ!
– Đằng Cảnh: Đã một năm không gặp ngươi vẫn cứng đầu như trước! Đã thua ta rất nhiều lần nhưng vẫn vác mạng tới đến đây! (thở muốn ra băng)
– Kỵ Danh: Ha, đúng trong quá khứ ta đã thua ngươi rất nhiều nhưng lần này thì không!!!
Hai vị thủ lĩnh nhảy ra khỏi ngựa, cùng ánh sáng từ hai thanh kiếm đang tiến lại gần nhau, mục tiêu của Kỵ Danh là đánh bại được Đằng Cảnh nên toàn bộ binh lính chỉ được phép nhìn không ai được phép động thủ.
– Đằng Cảnh suy nghĩ: Lam Ninh đợi ta!
– Kỵ Danh suy nghĩ: Heo con à chờ chiến thắng của ta!