VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ

Chương 299


Đọc truyện VƯƠNG GIA,VƯƠNG PHI ĐÒI ĐỐT PHỦ – Chương 299


Đệ muội đã chuẩn bị chu toàn rồi, sau bao lần chúng ta tổ chức thì đây là lần đầu trẫm cảm thấy ưng ý nhất! – Hoàng thượng tấm tắt khen.

Lam Ninh quá tài giỏi, vừa tinh thông y thuật, hiểu biết chiến thuận lại giỏi trong việc đào tạo người! Thiếp còn vài phần kém xa muội ấy! – Hoàng hậu vui vẻ xoa xoa bụng.

Hiếm khi trẫm và nàng có một buổi sáng trọn vẹn để đi dạo như thế này! Lúc nào cũng bộn bề công việc quên cả những điều hạnh phúc nhỏ nhoi này! – Hoàng thượng hít thở căng lồng ngực.

Hôm nay thượng triều sao bệ hạ lại có thời gian đi dạo cùng thiếp thế ạ? – Hoàng hậu quay qua nhìn.

Ha ha, tất nhiên là Đằng Cảnh thay trẫm thượng triều rồi! Để tránh cho đệ ấy tức không nói nên lời nên trẫm đã kêu trưởng công công đi theo chăm sóc đệ ấy nữa.

Ngoài ra còn có tất cả các đệ đệ khác và cả đệ muội nữa nên trẫm chắc đệ ấy sẽ không tìm trẫm tính sổ đâu, dù gì cũng phải giữ thể diện trước mặt vương phi mà! – Hoàng thượng cười vô cùng thõa mãn.

Bệ hạ cũng quá liều rồi! Thái hậu đã đến trước rồi nhanh chân đến thỉnh an người! – Hoàng hậu bước đi nhanh hơn.

Đến gần trưa thì buổi thượng triều sáng cũng kết thúc.


Chắc vì hôm nay có đại vương phi nên các vị quan thần có dịp tỏ bày sự tình và những khó khăn mọi người đang gặp phải.

Đây cũng là buổi thượng triều quan trọng để Lam Ninh thông báo những thông tin quan trọng cho cuộc hội nghị giữa các nước sắp tới đây, nên thời gian kéo dài hơn mọi khi.

Ây dô, đệ đói muốn rã rời bây giờ chỉ muốn nhanh chóng bay về phủ để dùng bữa thôi! – Đằng Khương Phong than vãn.

Đúng là buổi họp này kéo dài thật, đệ cũng có chút đói! – Đằng Chính Hằng cười hiền hậu.

Sáng nay Lam Ninh đã cho mời hoàng thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu cùng tất cả các vị vương gia và vương phi đến dùng bữa.

Như mọi người thấy thái hậu cùng bệ hạ đã quá nôn nao bữa cơm này mà đã đến từ sáng.

Bánh bao nhỏ sau khi học xong cũng chạy ù đến, đứa bé này cũng rất mong chờ bữa cơm gia đình sau thời gian bị bắt học hành đủ thứ trên trời dưới đất do thúc thúc của mình đề xuất.

Đây là lần thứ hai muội dùng bữa với mọi người nhưng vẫn rất run sợ a, trong lúc ăn uống sợ bản thân theo thói quen nói suồng sà hay ăn uống thô thiển sẽ ảnh hưởng đến Khương Phong! – Phỉ Lan lo lắng.

Muội bình tĩnh, cứ tự nhiên như bình thường ở đây toàn là những người thân thuộc với chúng ta thôi! – Mộng Tranh xoa tay an ủi.

Từ lúc Phỉ Lan cùng Mộng Tranh lên làm tam vương phi và ngũ vương phi thì các cô ấy luôn ở trong phủ không bao giờ ra ngoài.

Tính cách của Phỉ Lan tuy hung dữ nhưng chỉ riêng với Khương Phong còn với người bên ngoài cô nàng khá nhút nhát.

Riêng Mộng Tranh thì luôn kiến tiếng, cũng ít khi xuất hiện bên ngoài.

Hai cô gái của chúng ta ngồi yên trong bàn, thái hậu hay hoàng hậu hỏi gì thì đáp đó không dám nói thêm câu nào.

Khi thấy bóng dáng Lam Ninh ở đằng xa thì họ vô cùng vui mừng như thấy mẹ về, Phỉ Lan còn không nhịn được mà sắp khóc.

Ôi, Phỉ Lan của ta chỉ mới xa ta nửa ngày mà đã mếu như thế này sao! Ngoan ngoan, để ta sờ bụng nàng cái nào! – Đằng Khương Phong làm gương mặt biến thái.


Phỉ Lan theo thói quen là sẽ tán một cái cho ông chồng này bay xa chục thước nhưng ở đây có người lớn, cố gắng tiết chế chỉ trừng mắt vương gia một cái.

Tham kiến thái hậu, hoàng thượng cùng hoàng hậu! – Tất cả đồng loạt.

Miễn lễ, miễn lễ! Các con lại đây ngồi nào! – Thái hậu cười hiền hậu.

Lam Ninh nhìn vào gương mặt khó xử của hai cô hái đáng thương của mình thì chuẩn bị bước đến ngồi cùng.

Nhưng cô nàng hiểu trước tiên là phải dỗ hai thùng giấm này cái đã.

Bánh bao nhỏ, lâu lắm rồi con chưa được gặp mẫu hậu, con lại ngồi cùng với mẫu hậu đi! Các em trong bụng của mẫu hậu cũng rất muốn được nghe con nói chuyện đấy! – Lam Ninh nói nhỏ và hôn lên má bánh bao nhỏ một cái.

Vâng ạ! Minh nhi cũng rất nhớ mẫu hậu và rất muốn nói chuyện với các em! – Bánh bao nhỏ háo hức.

Xong bình giấm nhỏ đến lượt thùng giấm của địa trung hải.

Người này phải dùng chiêu, chứ mấy lời nói thông thường xem chừng đã hết tác dụng.

Thiếp đến ngồi cùng các muội muội, chàng ngồi cùng các vị vương gia một bữa nhé! Xong bữa cơm thiếp sẽ bù đắp cho chàng sau! – Lam Ninh nhẹ nhàng chạm vào tay Đằng Cảnh.

Được, ta đồng ý với nàng! – Đằng Cảnh nói không chút chần chừ.


Vừa thấy Lam Ninh bước đến cả Mộng Tranh và Phỉ Lan đều vui ra mặt, tay bắt mặt mừng.

Mọi người bắt đầu dùng bữa ngon miệng, mọi người nói những câu chuyện vui để không khí sôi nổi hơn tránh nói bất cứ chuyện gì đến hội nghị sắp tới dù biết tình hình hiện tại đang hơi bất ổn.

Đằng Cảnh vẫn như thế ít nói và trầm tính nhưng đâu ai biết rằng trong người ngài ấy đang hồi hộp chờ đợi sự bất ngờ của đại vương phi.

Tan tiệc, ai về nhà nấy.

Lam Ninh vẫn đứng ngay cửa chào tạm biệt mọi người, ánh mắt lưu luyến không muốn rời vì lâu lắm mới được dùng chung bữa cơm đông đủ thế này.

Nàng còn nhìn đến bao giờ nữa, nếu thích thì chúng ta ngày nào cũng dùng bữa cùng nhau! – Đằng Cảnh nói vọng từ sau lưng.

Thật sao, vậy ngày nào chúng ta cũng vui như thế này!” – Lam Ninh cười tươi.

“Ừm, những người khác cũng muốn như thế này! Nhưng đây không phải chuyện quan trọng lúc này, chuyện quan trọng bây giờ là bổn vương đang rất mong chờ phần bù đắp từ đại vương phi!” – Ánh mắt mong chờ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.