Đọc truyện Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương – Chương 5: Lão Giả Thần bí
Hôm sau, Huyết Đại dậy rất sớm liền phát hiện có cái gì đó không đúng, rõ ràng là mình đang
tắm, sao bây giờ lại nằm trên giường? Thảo nào mình ngủ một giấc thoải
mái thẳng đến trời sáng. Như vậy là ngày hôm qua đã có người đã đến đây. Nhưng ở trong ấn tượng của nàng, từ xưa tới nay, nàng chưa từng có
người thân thiết bên cạnh, chứ nói đến là sẽ giúp đỡ nàng.
Nghĩ
sơ sơ lại vẫn không nghĩ ra được ai có lòng tốt đã giúp nàng, liền thôi
không thèm nghĩ nữa.Nàng đứng lên rửa mặt rồi tùy tiện ăn bữa sáng một
chút, sau đó đi tới một nơi nào đó theo trí nhớ. Cho đến khi xuất hiện
một ngọn núi cao vút trong mây trước mặt mình, mà ở chân núi còn có
sương mù lượn lờ bao phủ cả ngày, cực kỳ nguy hiểm. Làn sương mù màu tím này không phải sương mù bình thường, mà nó có thể độc chết vạn vật trên thế gian bằng độc chướng khí của nó, khiến cho không có người nào có
thể đến gần nửa phần. Nếu không sẽ bị độc chết, rồi hóa thành một vũng
máu, sau đó lại bị độc này lập tức hấp thụ và trở thành độc khí của nó.
Nàng bất động thanh sắc quan sát bốn phía, xác định không ai theo sau, mũi
chân điểm nhẹ một chút trên mặt đất, thân thể liền bay lên cách mặt đất
vạn trượng, thẳng tắp bay về hướng đỉnh núi, tay áo của nàng bồng bềnh
giống như là một vị tiên tử. Dĩ nhiên, nếu như không đi chú ý nàng vai
mặt hoa của nàng mà nói (chỗ này t cũng k hiểu lắm đâu, ai hiểu giúp t
với ). (” Vai mặt hoa ” là một loại mặt nạ trong kinh kịch của Trung
Quốc. Bạn vào đây)
http://tyaratran.blogspot.com/2014/01/n … uoc_8.html ~> để biết thêm về vai này nhé.
Chỉ chốc lát đã lên tới đỉnh núi, mà khung cảnh trên đỉnh núi hoàn toàn
khác với chân núi, trên núi cũng có sương mù lượn lờ, nhưng không giống
vậy, đỉnh núi có sương mù màu trắng giống như là tiên vụ, mà ở dưới kia, là khí độc giống như tử vong khí, đây là hai loại làm tôn lên nhau.
“Đã đến rồi thì vào đi.”
Một giọng nói mờ ảo truyền tới từ nơi cách đó không xa, lại vừa như truyền
từ chân trời xa xôi, hư hư thật thật, khiến cho người ta không rõ nó
phát ra từ đâu.
Mà nàng giữ vững mục tiêu, đi về phía trước, sau
thất loan bát quải thì tới một mảnh rừng đào. Sâu trong rừng đào có một
lầu các làm bằng trúc.Trước lầu các, có một ông lão giả râu tóc bạc phơ
đang ngồi, tuy là đã già nhưng nhìn vẫn tràn đầy sức sống, rất có tiên
phong đạo cốt, dường như bất kì lúc nào cũng có thể sẽ theo gió quay trở về làm tiên nhân vậy.
Lúc này lão giả đang đưa lưng về phía
nàng, tự chơi cờ với mình. Đang lúc nàng muốn đi tới gần chỗ lão giả hơn nữa thì có tiếng xé gió, nàng khẽ cau mày, cảm thấy không ổn. Quả
nhiên, sau tiếng xé gió là một ám khí hình tròn màu trắng bắn cực nhanh
về phía mặt nàng. Nàng dừng bước lại, xoay người liền tránh được viên ám khí trí mạng kia.
Chưa hết, ngay sau đó, lại có mấy chục viên ám khí trắng đen xen kẽ chi chít bắn về phía nàng. Nàng thấy tình thế
không ổn, lập tức phi thân lên, tránh được những ám khí kia dễ như trở
bàn tay. Nhưng khi nàng vừa đáp xuống đứng vững trên mặt đất, những ám
khí kia vốn nên rơi xuống đất lại không rơi xuống, mà lại giống như mọc
thêm mắt mà thay đổi phương hướng, bay vụt đến chỗ nàng. Thế tới mạnh mẽ đủ để đánh nát tảng đá lớn nặng vài chục tấn. Nếu chẳng may nàng trúng
chiêu nhất định sẽ biến thành con nhím, chỉ sợ sẽ máu thịt be bét, đến
cả mẹ nàng đã quá cố cũng không nhận ra được.
Nàng một lần nữa
tránh ra sau, ngưng tụ lực bản thân, phất ống tay áo, một luồng khí mạnh mẽ đánh về phía đám ám khí đang đánh tới chỗ nàng. Sau một trận tiếng
bùm bùm giòn giã, những ám khí kia trong hóa thành bột trong nháy mắt,
nhẹ phẩy ống tay áo, bột kia liền biến mất vô ảnh vô tung.
Mà lão giả đang ngồi đưa lưng về phía nàng vẫn không nhúc nhích. Nếu không
phải chỗ này chỉ có hai người bọn họ, chắc chắn nàng sẽ nghĩ ám khí kia
là người khác phát ra. Nàng chậm rãi đi tới đứng trước mặt lão giả, nhìn trên bàn cờ còn dư lại không nhiều con cờ, cảm giác kính nể phát ra từ
nội tâm. Không ngờ có người nhắm mắt cũng có thể lấy con cờ làm ám khí,
còn mạnh mẽ, chuẩn xác như vậy, không có chút sai sót. Trên đời này, có
mấy người có thể làm được như thế?