Đọc truyện Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương – Chương 26: Không cho gọi ta là thần tiên tỷ tỷ nữa
Editor : pemichio.
Beta : Song Ngư nhi.
“Mùi vị không tệ.” Huyết Đại ăn hai miếng thì phát hiện thịt thỏ này được
hắn nướng thì ngoài giòn trong mềm, màu sắc của nó thì vàng bóng loáng.
Mặc dù không có thêm bất kỳ gia vị nào, nhưng khi ăn lại có vị ngọt mang theo một hương vị đặc trưng riêng của nó. (Pe: nghe tả mà tự dưng thấy
đói bụng quá a!!!)
“Cám ơn. . .” Mấy chữ tiên nữ tỷ tỷ còn
chưa kip phát ra đã bị nàng cắt đứt, Huyết Đại nhàn nhạt nhìn hắn một
cái rồi nói: “Về sau không được kêu ta là tiên nữ tỷ tỷ nữa.”
Cách xưng hô này khiến nàng ghê tởm muốn chết, nàng tình nguyện để người
khác gọi nàng là yêu nữ cũng không muốn bị người khác gọi mình là tiên
nữ. Vì yêu nữ là muốn nhắc đến thế lực tà ác nên dù nàng làm bất kỳ điều gì cũng được xem là bình thường. Nhưng nếu là tiên nữ thì khác, tiên nữ đại diện cho chánh đạo, mà nàng từ trước tới giờ đều không phải là
người lương thiện gì. Tất cả những việc nàng làm đều tùy theo sở thích
của mình, nàng cũng không muốn vì một danh hiệu nào
đó, mà lại phải đi thay đổi cách sống của bản thân. Còn một nguyên nhân
khác nữa, chính là nàng rất là không muốn bị gọi là thần tiên, tiên nữ,
….., không biết nói thế nào, nhưng tóm lại là không thích nó.
“A. . . Nhưng mà ta không biết tên của tỷ là gì?” Nam tử uất ức bĩu môi, dùng một thanh âm yếu ớt đáp lại.
“Huyết Đại.”
Trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức hắn cho rằng cô gái trước mắt sẽ không để ý
tới hắn nữa, thì mới nghe được hai chữ nhàn nhạt vang lên. Dù chỉ là một cái tên thôi nhưng cũng khiến hắn mừng rỡ như điên.
“Huyết Đại. . . Tên này thật là dễ nghe, vậy về sau ta liền gọi tỷ là Huyết
Đại tỷ tỷ nha !” Nam tử vui mừng huơ tay múa chân, giống như đứa trẻ mới lấy được bảo bối mà mình cực kỳ yêu thích.
“Tùy ngươi!”
Chỉ là một cách gọi mà thôi nàng cũng không quan tâm lắm, chỉ cần đừng gọi
nàng là tiên nữ tỷ tỷ nữa là được rồi. Mặc dù là vị
nam tử ngốc trước mặt nàng này xem qua có vẻ không nhỏ tuổi hơn mình.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn có vẻ còn lớn tuổi hơn khối thân thể của
mình bây giờ mới đúng, chỉ là nàng đối với chuyện này cũng không quan
trọng lắm. Bởi vì số tuổi thật của nàng so với hắn cũng không khác nhau
là mấy, chỉ cần nàng cảm thấy không sao là được. (Ngư : Sở tích của anh. . . đặc biệt thật!)
Sau khi ăn uống xong bọn họ liền tự mình đi ngủ, vì có đống lửa cháy ở bên cạnh nên nàng cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Mới vừa nhắm mắt lại không lâu liền đi tìm Chu Công đánh cờ
(Ngư : nghĩa là ngủ nha ~), còn nam tử bên cạnh nàng vốn nên vùi trong
giấc mộng lại bỗng dưng mở mắt ra, mà ánh mắt hắn giờ phút này làm gì
còn vẻ mềm yếu sợ sệt nữa? Quanh người hắn giờ phút này lại toát ra vẻ
lạnh lùng, cao ngạo, cả người hắn nhìn qua, khiến người khác có cảm giác sâu không lường được, so với nam tử lúc
ban ngày như hai người khác biệt. (Ngư : bản chất thật đây rồi)
Nam tử mở đôi mắt chói sáng như sao ra, nhìn chăm chú vào cô gái đang dựa
vào cây cột ngủ say, gương mặt vốn còn đang lạnh lùng bỗng trở nên nhu
hòa đi khi nhìn cô gái đang ngủ không hề phòng bị gì kia. Sau đó hắn đi
về bên đống lửa thêm chút củi vào rồi lại trở về chỗ của mình và đi vào mộng đẹp. (Ngư : Có ý ý r kìa !!!)
“Huyết Đại tỷ tỷ, nghe nói thần y Mạc Vấn đã rất già, hơn nữa cũng đã khá lâu
không có tin tức của người truyền ra bên ngoài. Tỷ nói xem liệu lão tiền bối có đã chết giống như những lời người khác nói không?”
Sáng sớm Huyết Đại đã tỉnh dậy liền phát hiện mưa đã ngừng rơi, nên quyết
định lên đường một mình. Nhưng lại không ngờ thằng ngốc này cũng đã tỉnh lại, lại đi theo nàng, nàng cũng muốn bỏ rơi hắn nhưng không được. Mà hắn thì lại như không hề thấy được vẻ mặt
không kiên nhẫn của nàng, không phải nói cái này, thì lại hỏi cái kia,
thật sự khiến cho nàng càng thêm khó chịu, hận không thể một cước đạp
hắn bay xa. (Pe: anh này gian quá nha lại còn mặt dày nữa, ko bik chị sẽ đối với anh thế nào đây????)
“Đúng rồi, tỷ tỷ, hình như tỷ
vẫn chưa biết tên của ta đúng không? Tên của ta là Mặc Thanh Vân, là Cửu hoàng tử của Lan quốc. Ta là người được phụ hoàng thương nhất, nếu ngày nào tỷ có đi ngang qua Lan quốc thì đừng quên đến tìm ta đấy.”