Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 274: Phải Nhìn Xem Là Gen Của Ai


Bạn đang đọc Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời: Chương 274: Phải Nhìn Xem Là Gen Của Ai

Đường hầm này ở ngay bên dưới hoàng cung, cho nên chẳng mấy chốc thị vệ đã chạy về, chạy đi chạy lại mấy vòng cuối cùng cũng dọn ra được một bàn ngự thiện lớn cho Hách Liên Nhị.
Hơn nữa sợ bà cô nhỏ này lại khóc, thị vệ còn đặc biệt mang hai cái ghế chuyên dành cho tiểu hoàng tử tiểu công chúa sang, để tránh cho tay nhỏ của bé không với tới bàn.
Tiểu nha đầu cực kỳ vui mừng, rửa sạch sẽ hai tay nhỏ, ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt đầu miệt mài ăn.
Tướng ăn của bé rất tốt, nhã nhặn khéo léo vô cùng, cho nên một đám thị vệ không tính là rất quen thuộc với bé chỉ có thể mờ mịt nhìn cảnh tượng kỳ quái chính là dường như bé không ăn bao nhiêu nhưng thức ăn trên bàn lại giảm cực nhanh…
Lãnh Thành Nhiên cũng ngồi ăn cùng bé, hiện tại đã trở về thân trẻ nhỏ, dạ dày cũng rút nhỏ đi rất nhiều, ăn được lát là ăn không nổi nữa.
Cho nên hắn càng bội phục sức chiến đấu mạnh mẽ của tiểu đồ đệ nhà mình…
Sính Nhiên công chúa bắt Hách Liên Nhị tới đây không phải để hầu hạ bé…
Nhưng bây giờ cũng nghĩ không ra cách để đối phó với bé.

Vừa rồi bị tiếng khóc có thêm nội lực của Hách Liên Nhị làm ầm ĩ, hiện tại nàng ta vẫn thấy đau đầu, chỉ có thể xoa huyệt Thái Dương, tức giận ra lệnh, “Nhốt hai đứa nó chung với đám nhóc kia! Đợi nó đàng hoàng lại thì đến báo cáo với ta!”
Nói xong trừng mắt liếc Hách Liên Nhị một cái, theo một mật đạo khác ra ngoài.
Có thể thấy nơi này có cơ quan ở khắp nơi, lại như mê cung có rất nhiều lối đi, nếu không biết đường mà đi bậy, sẽ rất nguy hiểm.
Nhìn những vết tích ở trên vách tường, hẳn là thạch thất này có từ lâu rồi.
Lúc trước hơn phân nửa là xây để phòng ngừa vạn nhất, nếu quả thật bị mất nước, một đám hoàng tộc có thể lợi dụng thạch thất dưới hoàng cung này mà chạy lấy mạng.
Chỉ là hiện tại không biết Sính Nhiên công chúa muốn bắt trẻ con để làm gì.
Sính Nhiên công chúa đi rồi, một đám thị vệ càng không dám chọc vào Hách Liên Nhị, dè dặt chờ bé ăn xong, lại hứa ngày mai tiếp tục mang đồ ăn ngon đến cho bé, lúc này mới mang bé và Lãnh Thành Nhiên vòng qua nhiều mật đạo phức tạp, đi đến một căn phòng tối tăm như địa lao*.
(* ngục dưới lòng đất)
Dường như được ăn ngon rồi, trên đường đi hai đứa bé đều rất phối hợp, dù đi đến nơi có thể dọa sợ người khác cũng không kháng cự.
Cho rằng đã được coi như là đại công cáo thành rồi, mấy thị vệ lộ nguyên hình, ánh mắt hung ác đẩy mạnh hai đứa bé vào trong địa lao.
Má nó, đã thành tù nhân rồi còn dám làm khó ông đây! Ngã chết mày!
Thế nhưng…
“Có thể nghỉ ngơi rồi!” Nhìn thấy có đám cỏ tranh chất thành đồng, dường như Hách Liên Nhị rất vui vẻ, hoan hô một tiếng, tung tăng nhảy nhót chủ động vào địa lao.

“Nhị Nhị, từ từ thôi.” Lãnh Thành Nhiên như lo lắng cho tiểu nha đầu sẽ bị ngã nên vội vàng đuổi theo.
Tóm lại hai đứa bé này đều có đủ lý do, không hề có chút đáng nghi nào mà chạy đi.
Còn mấy thị vệ muốn đẩy bọn họ thì bị hụt, đều mất trọng tâm ngã chỏng vó.
Ở trước mặt bọn họ, là hai song sắt to…
Mấy tiếng kêu thảm thiết hổn loạn, tất cả thị vệ muốn động thủ đều không ngoại lệ, đều đâm vào song sắt, hơn nữa còn đường đường chính chính mà răng đi tiên phong…
“… Răng của ta!”
Mấy thị vệ run rẩy vươn tay ra nhặt hai cái răng cửa bị đụng rớt lên, đều hận không thể giết bọn Hách Liên Nhị cho hả giận, nhưng khi nhìn thấy hai đứa bé xinh đẹp dịu dàng vô hại kia đi vào trong địa lao thì đột nhiên bắt đầu cảm thấy tà môn rồi.
Làm sao lại trùng hợp như vậy, mấy người bọn họ đều bị đập rớt răng cửa?
Chắc chắn hai đứa bé này không có bản lĩnh đó, chẳng lẽ… địa lao này âm khí quá nặng, có quỷ lộng hành?
Sống lưng run lên, bọn họ vốn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, kết quả đột nhiên sau lưng bị thứ gì đó đâm vào.

Thứ đâm vào bọn họ rất kỳ quái, xúc cảm giống tay người, nhưng lại to hơn tay người, nhỏ hơn nắm tay.
Chẳng lẽ… móng quỷ?
Cứu mạng với
Ngay cả tiếng thét cũng không phát ra được, mấy thị vệ sợ tới mức tè ra quần, lảo đảo chạy đi.
Thật ra… thứ đâm vào bọn họ khi nãy, là cái móng heo núc ních thịt của heo nhỏ mà thôi…
Heo nhỏ rơi từ trên
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.