Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 257: Bản Lĩnh Của Sư Phụ


Bạn đang đọc Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời: Chương 257: Bản Lĩnh Của Sư Phụ

Hách Liên Nhị yêu cầu là phải dịch dung thành đứa trẻ có bộ dạng bình
thường, dụ dỗ những kẻ trộm trẻ con gần đây mắc câu mà trộm bé đi.

Những kẻ bắt cóc trẻ con kia bất kể trên đoạn đường có qua bao nhiêu trạm
kiểm soát, cẩn thận đến mức nào, đến cuối cùng nhất định sẽ muốn đưa
chúng tới nơi của kẻ chủ mưu.

Mấy kẻ buôn lậu bởi vì trước kia bị Hách Liên Nhị phá rối đã bị tống vào trong đại lao, suốt hai ngày nay
thành Thiên Lý luôn thái bình, nhưng kẻ chủ mưu không biết đến một lúc
nào đó lại muốn ra tay.

Hơn nữa những đứa trẻ bị bắt trước kia vì mạng lớn vẫn chưa bị chở đi thì đã được quan sai tìm về, nhưng những
lần sau lỡ như bọn họ chậm một bước thì sao?

Trong lòng tiểu nha
đầu này tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, mặc dù bé với chỉ mới tới quốc
gia này, không quen biết ai, nhưng bé không thể thấy người làm việc ác,
hiện giờ còn muốn nhổ cỏ tận gốc bắt kẻ chủ mưu kia nữa.

Cách này là cách tốt nhất, nhưng Lãnh Thành Nhiên lại không yên lòng đối với sự an toàn của bé.

Kẻ kia dám cả gan ẩn trong thành Thiên Ly thì nhất định bản lĩnh không
nhỏ, tiểu nha đầu này quả thật thông minh, căn cơ võ công cũng không
tồi, nhưng dù sao tuổi vẫn còn quá nhỏ, hắn không thể để bé mạo hiểm
được.

Hách Liên Nhị mím cái miệng nhỏ, “Sư phụ không yên lòng thì có thể trực tiếp đi cùng với chúng con mà.”

Vậy cũng không được, có thể tìm người bắt được một lúc mười mấy đứa trẻ,
đối phương nhất định là kẻ ra tay tàn nhẫn, để nhóc con này rời khỏi hắn một chút cũng không yên lòng.

Nhưng lời của Hách Liên Nhị ngược lại lại tạo ra linh cảm cho hắn, Lãnh Thành Nhiên cười quyết định, “Vi sư đi cùng con.”

Hả? Tiểu nha đầu ngây ngẩn cả người, “Nhưng mà sư phụ à, người già quá rồi….”

Lãnh Thành Nhiên: “…”

Thật ra với ngoại hình hơn hai mươi tuổi này của Lãnh Thành Nhiên quả thật
đối lập với những đứa trẻ năm, sáu tuổi kia, có thể gọi là “già” rồi.

Xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người khác phải tức giận của tiểu nha đầu, Lãnh Thành Nhiên bất đắc dĩ cười nói, “Một lát nữa sẽ cho con được nhìn thấy bản lĩnh của sư phụ.”

Cơm trưa được đưa tới rồi, vẫn giống
bữa cơm buổi sáng, Lãnh Thành Nhiên kiên nhẫn đút từng miếng cơm cho
tiểu nha đầu không thể chạm tới mặt bàn kia, thừa dịp khi tiểu nha đầu

đang nhai cơm, bản thân cũng ăn một miếng, cứ qua lại như vậy, cuối cùng một lớn một nhỏ ăn vô cùng ăn ý.

Đợi khi bọn họ ăn xong, bộ quần áo gấp gáp may cho Hách Liên Nhị cũng đã làm xong, Lãnh Thành Nhiên và
chưởng quầy hẹn nhau ngày mai lại đến lấy bộ thứ hai, chờ đến khi Hách
Liên Nhị thay quần áo xong thì dẫn bé ra khỏi cửa.

Về phần heo nhỏ… nó hiện giờ cũng mãn ý rồi.

Đáng thương cho hỏa kế Giáp rốt cục viết xong bản kiểm điểm một ngàn chữ, gã vốn cho là bản thân đã được giải thoát rồi, lại sụp đổ phát hiện chỉ có heo nhỏ mặc y phục đội đấu bồng đang đứng ở bên cạnh tờ giấy, có dáng
vẻ như đang kiểm tra bản kiểm điểm, nó thế mà lại biết chữ.

Hai
phút sau, rốt cục hỏa kế Giáp cũng xác định được bản thân không phải
nghĩ nhiều… bởi vì heo nhỏ rất nghiêm túc dùng trảo vạch lên chữ sai
của gã….

Chờ sau khi hỏa kế Giáp sửa chữ sai xong, heo nhỏ xem
hết phần nội dung đằng sau, sau đó mới hài lòng gật đầu, dùng trảo
nghiêm túc chấm nước mực, khí phách ấn trảo lên giống như ngọc tỷ truyền quốc lên giấy, tỏ vẻ đã duyệt…

Hỏa kế Giáp hoàn toàn rơi lệ…

Phố xá nhiều thương nhân, với chiều cao của Hách Liên Nhị mà đi trong đám
người này thật sự như một quả bí đao nhỏ, không nhìn được một cái gì cả.

Cho nên Lãnh Thành Nhiên lại bế bé lên, để tiểu nha đầu ngồi lên khuỷu tay
của hắn, cười hỏi, “Là đi dạo phố trước hay xem bản lĩnh của sư phụ
trước?”

“Đi dạo phố!” Lời đáp của tiểu nha đầu ẩn chứa sự kích động.

Câu trả lời đó thật sự khiến heo nhỏ vô cùng thỏa mãn, uốn éo đứng trên vai Hách Liên Nhị, hận không thể nhảy một điệu, trắng trợn cười nhạo Lãnh
Thành Nhiên.

Tiểu nha đầu này thật chẳng nể mặt hắn gì cả.

Lãnh Thành Nhiên bật cười gật đầu đáp ứng, tốc độ tay cực nhanh lột cái quần của heo nhỏ đang phách lối ra.

… Lưu manh!

Heo nhỏ nhận phải đả kích trầm trọng, phủi mông chui vào trong ngực Hách
Liên Nhị, càng không ngừng bu lại cố gắng muốn xách cái quần lên…

Lúc này ngược lại nó đã thành công, nhưng cái đầu nhỏ thò từ trong ngực

Hách Liên Nhị ra nhìn vô số người đi trên đường, có nói gì cũng không
chịu đi ra ngoài nữa.

… Khi nãy nhất định có người đã thấy nó
để trần mông rồi! Với thân phận của heo nhỏ thì trong những lúc thế này, sao nó có thể lộ diện được!

Vẫn nên chờ phong ba qua đi rồi nói sau đi…

Heo nhỏ cảm thấy bản thân bị lộ mông nhỏ là một vấn đề hết sức nghiêm trọng…

Đại lưu manh, đại trứng thối!

Heo nhỏ tức hừ mũi, heo báo thù mười năm chưa muộn! Chờ tiểu chủ nhân lớn
lên rồi, nó nhất định mỗi ngày đều thừa dịp trứng thối này tắm rửa sẽ
lừa gạt tiểu chủ nhân xông vào phòng tắm của hắn!

Nghĩ tới kế
hoạch này, tâm trạng của heo nhỏ tốt lên không ít, cảm thấy Hách Liên
Nhị quá nhỏ, nó nằm sắp trong lòng bé sẽ khiến bé mệt nên nhảy vào trong ngực Lãnh Thành Nhiên, lấy từ trong túi sách nhỏ ra một bọc trái cây
màu đỏ, nhàn nhã bắt đầu ăn.

Dân chúng trong thành đều biết thân
phận của Lãnh Thành Nhiên, cho nên trưa hôm nay bọn họ đi đến chỗ nào
cũng đều sẽ nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình nhất.

Tiểu nha đầu thích náo nhiệt, đi dạo vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến mức ửng hồng.

Ven biển thành Thiên Ly, đến thời gian cơm tối, Lãnh Thành Nhiên dẫn bé tới bờ biển, dựa theo danh sách mà nhóm đồ đệ đã ghi cho hắn mà tìm được
cửa hàng hải sản hương vị không tồi, để tiểu nha đầu chọn mấy loại hải
sản, chờ chủ quán chế biến.

Quán này mặc dù diện tích nhỏ, trang trí
đơn sơ, nhưng danh tiếng trong thành Thiên Ly lại vô cùng tốt, buôn bán
hết sức thịnh vượng, đã đến muộn thì sẽ không tìm được chỗ ngồi nữa.

Giống như lúc này, đứng ở cửa quán là một thiếu niên áo lam nói là đặc biệt
từ bên ngoài tới ăn thực phẩm tươi, họ hàng ngày mai sẽ tới, hi vọng lão bản dàn xếp một chút giúp bọn họ thêm một bàn.

Tiểu nha đầu rất
nhiệt tình, sau khi rửa tay quay trở lại đúng lúc nghe thấy hình thức
đối thoại như vậy thì thương lượng với Lãnh Thành Nhiên, dù thế nào đi
nữa bàn của họ cũng chỉ có hai người, chi bằng kêu hai vị đại ca tới hợp bàn lại.


Lãnh Thành Nhiên trước giờ không ngại những điều này, liền cười gật đầu, “Được, tất cả nghe theo Tiểu Đông Qua.”

Hắn bắt đầu thấy hiếu kỳ, rốt cuộc cha mẹ như thế nào lại dạy dỗ ra được
một tiểu nha đầu thú vị như vậy, nói bé hiền lành, bé hãm hại người khác không nương tay, nước mắt rơi là rơi, có thể lừa người khác xoay chuyển 180 độ.

Nhưng nếu nói bé vô lương, bé lại là một người với đầy
lòng nhiệt tình, hơn nữa vừa khôn ngoan hiểu chuyện lại rất lễ phép,
luôn suy nghĩ vì người khác.

Hách Liên Nhị nhảy xuống ghế, lạch bạch chạy tới cửa, mời hai vị đại ca ca kia cùng ngồi với bọn họ.

Hai thiếu niên kia đều rất cảm kích, luôn miệng nói tạ ơn, chờ đến khi tiểu nha đầu dẫn đường phía trước xoay người lại lộ ra khung cảnh mà có thể
thấy được rõ ràng, “Ta là tiểu đồ đệ của Lãnh Thành Nhiên”…

Hai thiếu niên lập tức chấn kinh.

Thì ra bé chính là đồ đệ phá lệ thu nhận trong truyền thuyết của Môn chủ đại nhân!

Chờ đến khi tới cạnh bàn, hai người bọn họ phát hiện bọn họ thực sự được
ngồi cùng bàn với Lãnh Thành Nhiên thì kích động đến mức cả gương mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn, rằng ngay từ khi còn nhỏ bọn họ đã được nghe uy danh của Môn chủ đại nhân rồi.

Lãnh Thành Nhiên nhìn dáng vẻ chỉ lớn hơn bọn họ vài tuổi: “…”

Dường như từ khi tiểu nha đầu này xuất hiện, đã có nhiều người nhắc nhở hắn rất “già” rồi…

Hai thiếu niên cũng ý thức được bản thân nói chuyện hơi quá lời, xấu hổ
khiến gương mặt đỏ bừng, vội vàng đổi chủ đề nói chuyện, muốn giả bộ như bản thân chưa nói cái gì cả.

Nhưng ngay khi bọn họ đang chuẩn bị ngồi xuống thì có người thô lỗ kéo y phục của bọn họ, không chào một
câu nào đã trực tiếp đẩy bọn họ ra.

Người ra tay là một nam nhân trung niên cao đen gầy.

Sau khi đẩy người ra, hắn ta ngạo mạn không thèm nhìn ai, cầm miếng khăn gấm cẩn thận lau cái bàn và cái ghế dựa mấy lần.

Sau khi làm xong những điều này, thần thái mới cung kính xoay người, “Thiếu gia, mời ngồi.”

Được hắn ta cung kính là một vị công tử áo trắng mặt mày quyến rũ.

Công tử áo trắng này đi vài bước tới, khẽ nhíu mày, “A Hưng, sao có thể làm
chuyện không lễ phép như vậy được? Xin lỗi hai vị công tử này.”

Khi giáo huấn thủ hạ, giọng điệu nghiêm khắc lại không sắc bén, dứt lời còn mỉm cười xin lỗi với hai vị thiếu niên vô tội bị kéo ra, biểu hiện
trong nhà dạy dỗ tốt.

Kẻ áo đen được gọi là A Hưng dường như
không mấy chịu phục, liếc nhìn thiếu gia nhà mình một cái, sau đó vẫn
chất phác nói xin lỗi.

Lãnh Thành Nhiên lạnh lùng nhìn một màn này, cảm giác cực kì nhàm chán.


Nếu chỉ dẫn theo một hạ nhân xuất môn thì nhất định hạ nhân là tâm phúc.

Hộ quý tộc nhà cao cửa rộng hắn đã thấy nhiều rồi, nếu như chủ nhân thật
sự khiêm tốn có gia giáo tốt thì hạ nhân tâm phúc bên cạnh cũng nhất
định phải hiểu lễ đúng mực, sẽ không ỷ thế hiếp người.

Về phần
hai chủ tới làm ra vẻ này rõ ràng đang cố ý diễn trò, người mặc áo trắng xuất hiện sau đó muốn tạo hình tượng tốt trước mặt hắn mà thôi.

Lãnh Thành Nhiên đoán không sai, nhưng cũng điểm mà hắn không nghĩ tới.

“Lãnh Môn chủ.” Sau khi “công tử” áo trắng này ngồi xuống, lần thứ hai mở
miệng lại không tận lực đè thấp giọng nói, lộ ra giọng nữ dịu dàng.

Ánh mắt nàng ta nhìn Lãnh Thành Nhiên lại thấp thoáng vài phần tôn sùng,
“Tiểu nữ Nguyệt Sính Nhiên, không biết người còn nhớ rõ ta không?”

Nguyệt là họ vua, cộng thêm lời truyền rằng ba năm trước đây Công chúa Sính
Nhiên đợi ở dưới núi Thiên Ly ba ngày ba đêm vẫn không được toại nguyện
tiến vào cửa Thiên Ly học võ mọi người đều biết, cho nên hai thiếu niên
kia lập tức kịp phản ứng với thân phận của Nguyệt Sính Nhiên.

Muội muội cùng mẹ ruột với Hoàng đế đương triều!

Hai thiếu niên không dám tranh đoạt vị trí với công chúa, đành phải tiếc nuối vẫy tay với Hách Liên Nhị, muốn cáo từ.

Lãnh Thành Nhiên đột nhiên nghiêng người ôm Hách Liên Nhị ngồi ở một ghế
khác bên cạnh vào trong lòng mình cười giữ bọn họ lại, “Không có gì đáng ngại, tiểu đồ đệ của ta quá nhỏ, ăn cơm ta còn phải đút cho nó, chúng
ta vốn chỉ cần ngồi một ghế thôi, hai vị, mời ngồi.”

Dứt lời còn cười nhéo cánh tay nhỏ bé của Hách Liên Nhị.

Thái độ của hắn luôn ôn hòa khi đối đãi với những người qua đường, càng cưng chiều đối đãi với tiểu nha đầu trong lòng không bàn cãi, lần này làm
như không thấy Công chúa Sính Nhiên một lòng chờ đợi hắn chú ý tới mình, cũng không trả lời câu hỏi của nàng ta.

Trên mặt Nguyệt Sính
Nhiên có chút không nén được giận dữ, nhất là những người trong quán mặc dù không muốn quấy rầy Lãnh Thành Nhiên ăn cơm, nhưng tầm mắt đa phần
đều tập trung về phía này, nhìn thấy rõ ràng tình cảnh nàng ta bị lạnh
nhạt không được để ý tới, càng khiến nàng ta mất mặt hơn.

Che
giấu sự tức giận cẩn thận, Nguyệt Sính Nhiên đứng dậy chuẩn bị tìm cơ
hội bên cạnh Lãnh Thành Nhiên không có ai lại một lần nữa giả bộ ngẫu
nhiên gặp hắn.

Nhưng Lãnh Thành Nhiên lại chọn chính lúc này cười ngẩng đầu nhìn nàng ta, dùng giọng điệu có thể nói là khen ngợi và sợ
hãi than hỏi nàng ta một câu.

Chỉ một câu này đã khiến Nguyệt
Sính Nhiên thoáng chốc muốn mở cờ trong bụng, tức giận và bất bình lúc
trước đều ném hết ra sau đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.