Bạn đang đọc Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời: Chương 13: Cô Nương Thật Thông Minh (1)
Editor: Love204
Beta: Trang
Hà Nghiêm buồn bã nhìn lại, nếu không thì lão ngài cho rằng như thế nào hả? Vì sao Vương gia ngài lại giận dỗi không ăn cơm như thế?
Không ăn cơm thì làm sao có sức hả! Mà ngay cả sức cũng không có thì, thì… làm ăn được gì?
Như thế cũng tốt, ban nãy không nghe thấy tiếng hoan hô ở Tây Uyển à? Chính là vì các nàng đã hay tin, biết Vương gia nhất định dùng cơm, sau đó cũng nhất định sẽ theo lời dặn dò của đám người trong cung, tuyển người thị tẩm!
Số lượng nữ nhân trong Tây Uyển không hề ít, bởi vì các thế lực trong cung đều muốn khống chế Vương gia. Nếu Vương gia không tham luyến nữ sắc, tất nhiên sẽ không bị những lời thì thầm bên gối của bọn họ làm ảnh hưởng đến, có thể nhét người vào trong Tĩnh Vương phủ thì thêm vài cái cơ sở ngầm cũng tốt.
Cho nên những người có thân phận đại thần trong các phe phái có thể sánh vai với Tĩnh Vương phủ, tất cả đều đưa thiên kim tiểu thư chưa xuất giá đến đây.
Cho nên mới nảy sinh cục diện như bây giờ, bên trong Tây Uyển này đều là thiên kim của các nhà trọng thần trong triều.
Biết Vương gia hay xoi mói, bọn họ chỉ đưa đến những người xinh đẹp nhất, con vợ cả có thể tranh một danh phận, con vợ lẽ thì có thể làm thiếp.
Cái gì, ngươi nói những quần thần kia vì tiền đồ mà không quan tâm đến hạnh phúc của con gái mình, bắt ép bọn họ đến đây sao?
Bình tĩnh nào, Vương gia của chúng ta có thân phận gì, dung mạo ra sao, có cơ hội thì biết bao nhiêu người xông lên cướp đoạt chứ! Không thấy đám nha hoàn này ai nấy đều vội vã ra nghênh đón ư? Nếu không phải chủ tử đã dặn dò các nàng thì các nàng ấy dám sao!
Chỉ khổ cho Vương gia, lẽ nào sau này khó thoát khỏi vận xui?
Nếu không thì làm gì bây giờ, chẳng lẽ tạo phản sao?
Vương gia thật đúng là có thực lực tạo phản, nhưng vì một vài nguyên nhân, mặc dù Vương gia không hứng thú với ngôi vị hoàng đế, nhưng vẫn muốn tìm cơ hội tạo phản một lần, để đám người trong cung kia nhốn nháo một phen.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để tiến hành tạo phản chính là tuyệt đối không được làm tổn hại đến lê dân bách tính, ví dụ như uy hiếp thẳng vào cung chẳng hạn.
Hơn nữa tạo phản là chuyện lớn, lại còn bị ghi vào sử sách, dù thế nào cũng nên tìm một lý do sao cho được chứ!
Ngươi có từng nghe lý do vì bảo vệ sự trong sạch của bản thân, không để một đám nữ nhân “chà đạp” mà tạo phản chưa! Viết vào sử sách như thế há chẳng phải là muốn cho kẻ khác người nhạo hay sao!
Haizz! Hà Nghiêm than ngắn thở dài ở trong lòng một hồi lâu, cuối cùng ánh mắt lại rơi đến trên người Giang Ngư Ngư.
Vương gia nói đúng, vị tiểu cô nương kia hơn phân nữa là có vấn đề, hắn còn muốn xem xem nàng ta sẽ chọn thiên kim nhà ai thị tẩm trước!
Giang Ngư Ngư bị sét đánh đến choáng váng.
Thật ra nàng không biết Hách Liên Dạ luôn luôn đi theo con đường trong sáng, nhưng cũng cảm thấy vận mệnh của y quá thảm thương.
Nào có ai bằng lòng trở thành ngựa đực, bị kẻ khác xây cả một hậu viện đầy nữ nhân, cưỡng ép phải sủng hạnh từng người một!
Cứ cho là trong đầu chỉ toàn những thứ ooxx, nhưng nếu như phải đối mặt với tình hình này, hẳn cũng không khỏi cảm thấy bi ai nhỉ!
Hơn nữa, thoạt nhìn mỹ nam Vương gia kia rất bài xích chuyện này thì phải.
Nhưng vì sao y không thẳng thừng cự tuyệt? Chẳng lẽ vì địa vị Vương gia này của y chưa vững chắc? Người cường đại như vậy, lẽ nào lại không có địa vị?
Tạm thời vẫn chưa biết nguyên nhân, nhưng Giang Ngư Ngư cảm thấy trong cái rủi có cái may, chuyện này cũng coi như không khó giải quyết.
Giang Ngư Ngư thấy Hà Nghiêm nhìn mình bằng ánh mắt cổ quái bèn lên tiếng giới thiệu, “Tôi là Giang Tiểu Cửu, nha hoàn vừa vào vương phủ.”
Khi còn ở hiện đại, nàng sống trong một đại gia tộc đông đúc, trong nhà có không ít anh chị em, anh họ chị họ đều có cả, nàng là người thứ chín, người trong nhà đều gọi nàng là Tiểu Cửu, người ngoài thì gọi nàng là Cửu tiểu thư.
Còn cái tên Giang Ngư Ngư này là khi nào nàng có thẻ bài thân phận nắm trong tay, sau khi rời khỏi vương phủ được tự do tự tại mới dùng đến, cho nên hiện tại nàng không muốn để lộ tên thật, thuận miệng bịa ra một cái tên.