Đọc truyện Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời – Chương 30: Chống lại phúc hắc như thế nào (2)
Editor: Lạc Long Quân
Beta: NanaTrang
Y đã quen tính toán không bỏ sót thứ gì, nắm giữ mọi việc ở trong tay, hiện tại mới biết được, đời người thường hay phát sinh những việc ngoài ý muốn…
Nhìn vào tay của mình, Giang Ngư Ngư rất thành khẩn phân tích, nói: “Nếu tỷ buông tay ra, tôi té xuống, sẽ không cẩn thận mà kéo đai lưng của tỷ xuống luôn.”
Nhìn nhìn đám đông ở dưới tàng cây, nàng càng thành thật nói, “Cứ như vậy, có thể bọn họ sẽ nhìn thấy cái gì đó.”
Ừm, nhìn thấy rất nhiều “cái gì đó”.
“…” Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm vào đôi tay nhỏ bé đang nắm lấy đai lưng của y.
Trước kia, Hách Liên Dạ chưa từng để cho nữ nhân đến quá gần thân thể của y, đừng nói là đai lưng tuy rằng không phải là y vật sát người, nhưng cũng là đồ vật có chút ý tứ đặc biệt, mà ngay cả góc áo của ngoại bào, y cũng sẽ không để cho nữ nhân đụng tới.
Cho nên đôi tay nhỏ bé này thật sự là rất khảo nghiệm thần kinh của y.
Nếu là bình thường, chủ nhân đôi tay này đã sớm bị y đá bay, nhưng hôm nay, y lại hiếm thấy mà có “kiên nhẫn”.
“Tiểu nha đầu, nàng không biết là, nắm đai lưng của nam nhân như vậy rất không ổn sao?”
“Không biết.” Âm thanh thật thà chất phác đáp lại, Giang Ngư Ngư lại hoài nghi hỏi y, “Tỷ cảm thấy không ổn?”
“Đúng vậy.”
“À…” Nhíu mi cân nhắc một chút, đồng học Giang Ngư Ngư mới nghĩ đến nguyên nhân tạo thành tư tưởng khác biệt của hai người, “Vậy có thể là vì tỷ không thành thật như tôi!”
Hách Liên Dạ: “…”
Cho rằng y không có cách nào đối phó với đứa bé “thành thật” đúng không? Mi dài khẽ nhếch, Hách Liên Dạ đột nhiên thay đổi tầm mắt, nhìn quán mỳ cách đó không xa, khí định thần nhàn nói, “Đây là một trong mười quán ăn nổi danh nhất kinh thành, ngay cả quý tộc trong hoàng cung ăn cũng khen không dứt miệng, chẳng qua chủ quán này tính tình cổ quái, mỗi ngày chỉ bán mười cân mỳ, khi nào mở quán thì phải xem tâm tình, bán xong thì thu quán.”
Tính theo một người hai lượng, kỳ thật mỗi ngày cũng chỉ có năm mươi người may mắn, tới chậm thì sẽ bị cướp không được ăn.
Hôm nay có thể gặp được, coi như là vận khí của bọn họ tốt.
Tầm mắt của Giang Ngư Ngư lập tức chuyển hướng, mắt nhìn mỳ vắt trên tay chủ quán càng lúc càng ít đi, lại đếm ở dưới còn có bao nhiêu người đang xếp hàng, sau đó liền lập tức buông tay ra, vẻ mặt vô tội nhìn y.
Nhận được kết quả vừa lòng, lại cười khẽ một tiếng, Hách Liên Dạ mang người bay trở về nóc nhà.
Thoạt nhìn tâm tình của y không tệ, thậm chí có chút đắc ý, cho dù là cách ăn mặc của giang hồ đại đạo người mặc trường bào, mặt nạ che mặt, cả người thoạt nhìn cũng không có một chút nguy hiểm.
Nhưng chính vì y như vậy, sau khi đặt người đứng ở trên nóc nhà, hơi thở quanh thân lại đột nhiên biến đổi.
“Tiểu nha đầu, võ công của nàng không tệ.” Y đè cổ tay của nàng, âm thanh vẫn đang cười như cũ, lại mang theo một tia nguy hiểm.
Trong không khí, mơ hồ có sát khí lưu động.
Không khí này làm cho người ta có chút lông tóc dựng đứng, hơn nữa Giang Ngưu Ngư biết, y hơi dùng lực một chút, cổ tay này của nàng lập tức sẽ phế đi, nhưng nàng lại rất bình tĩnh đáp trả y một ánh mắt vô tội.
“Có thể ở trong tình huống không kinh động đến ta đưa tay đặt lên trên người ta, thiên hạ này… vẫn không có mấy người có thể làm được.”
Khí thế quanh thân dọa người, nhưng trong lòng Hách Liên Dạ lại không có ý niệm huyết tinh tàn bạo gì cả, ngược lại… là đang cười.
Hơn nữa, y cũng càng lúc càng hoài nghi thân phận của tiểu nha đầu trước mắt này.
Nàng thông minh, phản ứng mau, còn có một khuôn mặt nhỏ nhắn thuần lương lừa chết người không đền mạng, trong số những người y từng gặp, không có ai thích hợp làm thám tử hơn nàng, ngay cả thủ hạ y tỉ mỉ huấn luyện, so sánh với nàng cũng kém cỏi không ít.
Nhưng dường như nàng lại rất xa lạ với thân phận thám tử này.
Giống như ban nãy, kỳ thật nàng chỉ muốn chỉnh y một chút mà thôi, nhưng lại không cẩn thận bại lộ chuyện nàng biết võ công.