Bạn đang đọc Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái: Chương 2: Cảm Giác Làm Trộm Thật Kích Thích!
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Trác Diệp biết trang phục hiện đại của mình bây giờ trong mắt người cổ đại quả là kinh thế hãi tục nên không dám mạo hiểm vào thôn, trầm tư mất một chặp rồi mới quyết định xẩm tối sẽ vào thôn nghĩ cách trộm quần áo.
Ngồi xuống bên một cọc gỗ, Trác Diệp ngơ ngác nhìn trời, mãi một lúc lâu mới thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Xuyên không cũng tốt…”
Có lẽ người mẹ minh tinh và người cha phú hào đã ly hôn nhiều năm cũng không quá để ý tới chuyện nàng mất tích… Khóe miệng Trác Diệp treo nụ cười trào phúng, đã bao nhiêu năm rồi, chỉ có số tiền đều đặn chuyển vào tài khoản của nàng, khiến cho nàng không thể không nghĩ bọn họ đã quên mất nàng…
“Ùng ục ục…” bụng Trác Diệp bỗng nhiên kháng nghị kêu lên, nàng mới nhớ ra mình chưa ăn trưa! Kéo túi du lịch xuống, nàng lấy ra một hộp bánh quy, mở lấy nước ấm trong bình giữ ấm, nàng bắt đầu ăn.
Vừa ăn vừa nghĩ đến Kiều Dương đã từng phổ cập kiến thức xuyên không với nàng, cái gì mà trọng sinh, hồn xuyên, cơ thể xuyên… Còn có mỗ nữ chính lúc xuyên có khi còn mang theo mấy thứ như điện thoại, súng ngắn…
Hàm răng đang nhai bánh quy của Trác Diệp cứng lại, liếc nhìn túi du lịch bên chân, khóe miệng nàng bắt đầu giật tưng lên, nàng thích một mình đi du lịch, mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị như chuyển nhà, bởi vậy mà túi du lịch này đựng không ít thứ cần thiết!
Trong lòng Trác Diệp cười khổ: “Cõ lẽ mình cũng coi như là nữ chính xuyên không được trang bị đầy đủ nhất còn gì…”
Ăn hết nửa hộp bánh quy, Trác Diệp đã cảm thấy dạ dày dễ chịu không ít, nàng cho nửa hộp bánh quy còn lại vào túi, thật ra cũng không tính là no, nhưng nghĩ đến số đồ ăn mang theo không nhiều, cũng chẳng biết bao giờ mới có thể giải quyết vấn đề sống còn, vẫn là nên tiết kiệm một chút!
Trác Diệp khoát tay nhìn vào bình giữ ấm, lại phát hiện ra bên trong cũng không còn nhiều nước nữa, đành đứng dậy tới gần dòng suối, nhìn nước suối cũng coi như là trong veo, trong lòng thầm nghi ngờ không biết nước này có uống được không… Dù sao đây cũng là thời đại không ô nhiễm hóa chất đúng không nhỉ? Nước suối này miễn cưỡng cũng được tính là tinh khiết chứ…
Hơi đâu mà quản nhiều như vậy, dù sao cũng không chết được, có tiêu chảy cũng đành chịu… Trác Diệp cắn răng ngồi xổm xuống, rót đầy nước suối vào bình giữ ấm.
Lại nghỉ ngơi một chốc, sắc trời đã dần tối, Trác Diệp thở dài, chuẩn bị xuống núi, cũng không biết sau này sẽ thế nào, quá hoang mang…
Trác Diệp lấy hộp kính mắt từ trong túi du lịch ra, cho kính vào hộp, tiện tay cho luôn kính viễn vọng vào trong túi du lịch, lấy ra một cái đèn pin nhỏ, cởi áo khoác bên hông ra mặc vào, chuẩn bị xong hết thảy mới men theo đường núi xuống núi.
Nàng đứng bồi hồi ở cửa thôn một chút, đợi trời tối hẳn mới vào thôn.
Lặng lẽ điều tra mấy nhà, Trác Diệp rốt cục cũng phát hiện ra mấy bộ đồ treo trên dây thừng trong một cái sân, nàng cẩn thận từng li từng tí lách mình vào trong, tùy tiện lấy một cái áo nam kiểu thủ công rồi chạy ra ngoài.
Cảm giác lòng bàn tay đã ướt đẫm, khóe miệng nàng nở nụ cười khổ, mình sống đã 20 năm, đây là lần đầu tiên làm trộm, thật đúng là đủ kích thích! Trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn: “Cũng may là nhà này không nuôi chó… cũng may là tay mình không trắng như đèn pin… Cũng may là cửa sổ ở cổ đại không quá sáng…”
Nàng tùy ý khoác áo kia bên ngoài làm áo choàng, tuy hơi dài nhưng vừa hay cũng che được giày du lịch của nàng.
Thôn này cũng không quá lớn, nhìn qua cũng chỉ có hơn mười nhà, một nhà mất trộm đoán chừng hôm sau cả thôn đều biết, nàng là tên trộm đồ, lúc này cũng không thể gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ được. Huống hồ mấy người ban ngày chỉ sợ cũng là người thôn này, thấy nàng có khi còn xem nàng là yêu quái mà đánh đuổi ấy chứ, nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Trác Diệp vác túi du lịch trên vai, đi ra khỏi thôn, một mực đi về phía trước, ý định lúc tìm thấy thôn khác mới xin ngủ trọ.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã đi được hơn hai giờ, bằng tốc độ của nàng cũng đã đi được 8 9 km rồi, vậy mà một bóng thôn cũng không thấy! Trác Diệp lại cười khổ lần nữa, xem ra chỉ có thể tiếp tục đi đêm thôi…
Lại qua khoảng nửa giờ, Trác Diệp chợp phát hiện ra một căn nhà lờ mờ cách đó không xa, nàng hơi chần chờ một chút, sau đó vẫn nhấc chân đi về phía căn nhà kia, cho dù cảm thấy căn nhà kia một mình trơ trọi lẻ loi ở đây cũng có phần quỷ dị, nhưng lúc này nàng đã quá mệt mỏi, cũng không tính được gì nữa…