Bạn đang đọc Vương Gia Xấu Tính, Vương Phi Tinh Quái: Chương 141: Anh Ta Bệnh Sao? Có Phải Nhớ Lại Tình Cũ Không?
Chuyển ngữ ♥ Trang Trang Beta ♥ Nhã Vy
Chẳng mấy chốc, Thanh Trúc đã dẫn độc tôn Liễu Chi Nhiên tới, phía sau bọn họ còn có một cô bé mặc trang phục màu vàng, tướng mạo xinh đẹp, khoảng tầm mười một, mười hai tuổi đi theo, đó là tiểu đồ đệ Loan Nhi của Liễu Chi Nhiên.
Trần Bì trông thấy Loan Nhi thì thân mình chợt hơi khẽ chấn động, nhìn chằm chằm vào cô bé, bắt đầu đánh giá nghiêm túc. Trác Diệp đứng đối diện với Trần Bì, trong lúc vô tình ngẩng đầu thì vừa hay nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của anh ta, có điều không chờ nàng suy nghĩ nhiều, lực chú ý đã rời đến Cẩu Kỷ…
Thầy trò Liễu Chi Nhiên bái kiến Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Ca xong thì khuôn mặt Liễu Chi Nhiên mang theo ý cười, nho nhã đi nhanh đến chỗ Cẩu Kỷ, ôm quyền, nói: “Cẩu huynh, từ khi chia tay đến giờ không xảy ra chuyện gì chứ!”
“Ừ, thân thể lão phu gần đây rất rắn chắc!” Cẩu Kỷ ưỡn bộ ngực, râu ria vểnh lên, trợn trắng mắt nhìn Liễu Chi.
Liễu Chi Nhiên lắc đầu, mỉm cười nói: “Hơn hai mươi năm không gặp, tính tình Cẩu huynh chẳng thay đổi chút nào!”
“Ngươi cũng không thay đổi.” Cẩu Kỷ bĩu môi, đánh giá Liễu Chi Nhiên một lúc, sau đó lại nói một câu: “Vẫn ra vẻ đạo mạo đức hạnh. Hừ! Tiểu Nha năm đó đúng là mắt bị mù!”
Trong phòng mấy người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, đều có vẻ không hiểu.
Liễu Chi Nhiên nghe vậy thì thở dài một tiếng: “Aiz, Mai Nhi đã qua đời nhiều năm rồi, Cẩu huynh, huynh cần gì phải như thế …”
Ồ… Trác Diệp tỉnh ngộ, hóa ra hai lão già này có tình thù từ ngày trước …
Mắt Cẩu Kỷ bỗng nhiên trợn trừng, nghiêm nghị ngắt lời Liễu Chi Nhiên, chỉ vào cái mũi ông mắng to: “Đồ Liễu Chi Nhiên thối, ngươi còn không biết xấu hổ dám gọi tên của Tiểu Nha! Ta..”
Sắc mặt Phượng Lâm Sách đã đen đi vài phần.
“Khụ.. Khụ Khụ…” Phượng Lâm Ca dùng khăn gấm che miệng lại ho, tiếng ho khan im lìm.
“Hai vị tiền bối …Chuyện này … Có thể xem bệnh cho Cẩn vương gia trước, sau đó hẵng ôn chuyện cũ được không?” Trác Diệp nhìn vẻ khó chịu của Phượng Lâm Ca thì không nén được lên tiếng chen vào câu chuyện cũ của hai ông lão.
“Vị cô nương này nói rất đúng, chuyện giải độc cho Vương gia vẫn là quan trọng hơn, Cẩu huynh có gì cần ta hỗ trợ, cứ mở miệng, tại hạ nhất định toàn lực phối hợp!” Liễu Chi Nhiên vội vàng nói thuận theo Trác Diệp.
“Hừ! Ngươi thừa nhận lão phu mạnh hơn ngươi rồi sao?” Cẩu Kỷ bỗng nhiên trừng mắt nhìn Liễu Chi Nhiên, hỏi có vẻ trẻ con.
“Đương nhiên, tại hạ vẫn tâm phục khẩu phục Cẩu huynh mà.” Liễu Chi Nhiên khom người xuống, thái độ khiêm tốn nói.
“Ôi…” Cẩu Kỷ nghe vậy thì thở dài một tiếng: “Nhưng trong lòng Tiểu Nha, ngươi lại hơn ta…” Dừng một lúc, Cẩy kỷ quay đầu lại nói với Thanh Trúc đang ở bên cạnh nôn nóng muốn nói nhưng lại không dám lên tiếng: “Đi, chuẩn bị giấy bút đến đây.”
Thanh Trúc nghe vậy thì vội đi ra ngoài. Một lát sau, giấy và bút mực đã được chuẩn bị đặt đầy đủ ở trên bàn.
Cẩu Kỷ cầm bút nhúng mực, thoáng chốc đã viết được ba trang giấy, sau đó đưa cho Liễu Chi Nhiên, nói: “Những thứ này ngươi hãy đi chuẩn bị đầy đủ trước buổi trưa, buổi chiều bắt đầu, dược chưng ba ngày, ta và ngươi, hai người thay phiên trông coi. Còn về chi tiết, chốc nữa ta và ngươi sẽ nói chuyện sau.” Nói xong lại quay sang nói với Phượng Lâm Sách: “Ta cần một phòng thuốc sạch sẽ, râm mát, trong phòng không được có đồ làm bằng sắt, đồ đồng và đồ kim loại, tốt nhất là phòng trống! Ba ngày này, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy chúng ta, tìm một người tin cậy đưa cơm nước, chuyển ở cửa ra vào là được.”
“Được!” Phượng Lâm Sách gật đầu đồng ý, phân phó Thanh Trúc: “Theo lời Cẩu tiền bối phân phó đi chuẩn bị.”
“Vâng, nô tài đã rõ!” Thanh Trúc lên tiếng, lại đi ra ngoài nhanh như chớp.
Liễu Chi Nhiên nhìn vào ba trang giấy, lập tức hiểu ra vì sao Cẩu Kỷ lại muốn ông hỗ trợ. Ngoại trừ lò thuốc, dụng cụ thì các loại ngân châm, các vị thuốc lại có hơn phân nửa đều là các loại thuốc mà tiệm thuốc bình thường không mua được. Còn có mấy loại thuốc kể cả ở trong hoàng cung cũng chưa chắc đã có! Nhưng mà cỏ thơm trong vườn của ông lại không thiếu …
“Loan Nhi, theo vi sư đi chuẩn bị dược!” Liễu Chi Nhiên nói với Loan Nhi một tiếng rồi đi ra ngoài cửa.
“Vâng, sư phụ!” Loan Nhi đáp lại một tiếng rồi đi theo Liễu Chi Nhiên ra ngoài.
“Chờ một chút …” Trần Bì bỗng mở miệng khẽ kêu: “Tiểu cô nương, cô … cô tên Loan Nhi sao? Xin hỏi, cô họ gì?”
Loan Nhi quay đầu lại, nhìn Trần Bì nghi hoặc: “Ta họ Điền, tên Điền Loan Nhi, vị đại ca này có việc gì sao?”
“Vậy… Cô… Cô có biết người tên Điền Oanh Nhi không?”
Sắc mặt Loan Nhi bỗng nhiên biến đổi, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Trần Bì, lạnh lùng nói: “Công tử quen gia tỷ?”
“Hóa ra cô thật sư là muội muội nàng, khó trách hai người giống nhau thế.” Trần Bì hơi hoảng hốt, líu ríu nói một câu, sau đó lại hỏi: “Nàng…Nàng vẫn khỏe chứ?”
“Công tử vẫn chưa trả lời vấn đề của Loan Nhi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Loan Nhi nhìn chằm chằm vào Trần Bì.
“Chỉ là … Chỉ là người quen cũ, chỉ có vài lần duyên phận.” Trần Bì trốn tránh, ấp úng nói.
“Nếu công tử chỉ có vài lần duyên phận với gia tỷ, vậy thì ta không thể trả lời!” Loan Nhi nói xong liền quay người bỏ đi theo Liễu Chi Nhiên.
Trác Diệp hơi hoảng hồn, vừa rồi nàng đã cảm thấy Trần Bì có gì đó không đúng, hóa ra là đụng phải muội muội của người quen cũ. Nhìn biểu lộ kì quái của anh ta, cô nương tên “Điền Oanh Nhi” kia nhất định không chỉ có vài lần duyên phận đơn giản như vậy, chẳng lẽ lại là một đoạn tình cảm xưa?!
“Đồ ranh con, ở dưới núi vụng trộm đi dụ dỗ con gái lúc nào thế hả?” Râu ria Cẩu Kỷ bỗng nhiên vểnh lên, trừng mắt nhìn Trần Bì.
“Không có …Không thể nào, bốn năm rồi con chưa từng xuống núi, chằng lẽ sự phụ không biết?” Đầu Trần Bì khẽ cúi xuống, có vẻ không được tự nhiên xoa ngón tay.
“À…” Râu ria Cẩu Kỷ lại run rẩy, hai tay chống lên eo: “Nói như vậy là chuyện xảy ra bốn năm trước rồi hả?”
“Sư phụ! Bây giờ không phải là lúc truy cứu vấn đề của con!” Trần Bì nóng nảy.
“Khụ …Khụ khụ…” Phượng Lâm Ca ho khan vào đúng thời điểm …
“Lâm Ca!” Trác Diệp vội vàng ngồi ở đầu gường Phượng Lâm Ca, cầm tay hắn, đau lòng nói: “Không có chuyện gì rồi, huynh sẽ nhanh khỏi thôi …”
“Ừ …” Phượng Lâm Ca bỏ khăn gấm che miệng xuống, tươi cười dịu dàng với Trác Diệp.
Bỗng nhiên có hạ nhân vội đến báo: “Hoàng Thượng giá lâm!”
Mấy người trong phòng nghe vậy thì ngoài trừ Phượng Lâm Ca nằm trên gường không thể đứng dậy ra, những người khác đều vội vàng đi ra ngoài nghênh giá.
Mọi người vừa mới đến sảnh nhỏ, Phượng Lâm Duệ đã hấp tấp đi vào.
Trác Diệp và thầy trò Cẩu Kỷ vội vàng đi ra hành lễ nhưng đều không mấy tình nguyện. Nhưng dù sao Phượng Lâm Duệ cũng là hoàng đế Thiên Thạc quốc, thiên uy trước mặt, bọn họ vẫn không dám lỗ mãng.
Phượng Lâm Duệ đi đến chỗ mấy vị trên mặt đất, phất phất tay áo, nói: “Miễn lễ!Tất cả đứng lên đi!”
Bọn người Trác Diệp, Cẩu Kỷ nghe vậy, tạ ơn Hoàng thượng, đứng dậy.
Phượng Lâm Duệ và văn võ đại thần còn chưa bãi triều, đám người Vũ Diệc Minh đã báo cho Phượng Lâm Duệ ngay trên điện răng mấy người Trác Diệp, Phượng Lâm Sách đã trở về rồi, hơn nữa Cẩu Kỷ cũng đã mời được, đã vào Cẩn vương phủ! Phượng Lâm Duệ nghe tin vui liền vội phân phó một tiếng bãi triều rồi vội vàng chạy đến Cẩn vương phủ.
Lúc trước là do Phượng Lâm Sách và Trác Diệp trở về trước, bởi vì thời gian quá mức gấp gáp nên chỉ để lại phong thư cho Thanh Trúc, để cho gã giao cho Phượng Lâm Duệ. Thời gian nhận thư cũng mất gần một tháng, Phượng Lâm Duệ ngày đêm trông mong để phái người đi, hoặc là đám người Phượng Lâm Sách có thể trở về nhanh một chút, hơn nữa có thể mang tin tức tốt trở về! Đến hôm nay coi như đã không phí công mong chờ rồi…
Vốn các đại thần cũng muốn tới, nhưng Vũ Diệc Minh truyền lời nói của Phượng Lâm Sách lại rằng không cho phép có quá nhiều người tới quấy rầy Cẩn vương khám và chữa bệnh, thế nên mọi người nghe vậy cũng không đi theo nữa.
“Ông chính là thánh y Cẩu Kỷ?” Phượng Lâm Duệ vội vàng nhưng không mất vẻ uy nghiêm nhìn Cẩu Kỷ.