Đọc truyện Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường! – Chương 32: Quỷ kế
Mặt
Dạ Nguyệt Sắc ngơ ngác, ngay sau đó mặt bi phẫn nhìn Nguyệt Vô Thương
cười giống như đã trộm được mật vậy, nàng nghiêm trọng hoài nghi chỉ là một âm
mưu, Dạ Nguyệt Sắc nhìn đôi mắt đào hoa mê ly của Nguyệt Vô Thương đang đi lòng
vòng trên người nàng, phản xạ có điều kiện hai tay của nàng ôm ngực, trong lòng
âm thầm thề, tuyệt đối không thể trúng kế.
Dạ
Nguyệt Sắc ăn no cũng có chút mệt rã rời, ngáp mấy cái, Phong Hồi Tuyết tỉ mỉ
chú ý tới điểm này, ôn nhu nói: “Nguyệt Sắc, từ tướng phủ ta đã mang chăn
nệm đến đặt trong lều cho nàng rồi, mệt nhọc đi sớm ngủ đi. . . . . .”
Dạ
Nguyệt Sắc cố trợn tròn mắt, liên tục đánh mấy ngáp, nồng đậm buồn ngủ nói:
“Ta không mệt, oa ~”
Nguyệt
Vô Thương nhìn bộ dạng Dạ Nguyệt Sắc lúc này, nụ cười khóe miệng càng đậm, miễn
cưỡng nói: “Ta sẽ ở bên cạnh nàng, Sắc Sắc, đi ngủ sớm đi. . . . . .”
“Đúng
vậy, Dạ tiểu thư, đi ngủ sớm đi, Vương gia ở bên cạnh tiểu thư đó , rất an
toàn!” Vương Duẫn nhìn bộ dạng của Dạ Nguyệt Sắc, biết là nàng đang sợ, có
chút đau lòng nói.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa nghe, nhất thời giật mình một cái, cũng là bởi vì như vậy mới
không an toàn có được hay không, mí mắt càng ngày càng nặng, thôi, cho dù tiên
nữ kia có tới, nàng ngủ đến chết cũng không biết, Dạ Nguyệt Sắc ngáp dài đi về
hướng lều.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa đi, Tần Khuynh liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, đi theo Nguyệt
Lưu Ảnh đi về hướng lều của mỗi người. Nguyệt Vô Thương biếng nhác đứng
lên, khóe miệng treo một nụ cười rất có thâm ý, chậm rãi đi về lều của mình.
Nguyệt
Vô Thương vén rèm lều lên, nhìn lướt qua cái hốc nhỏ đủ một người chui qua giáp
ranh giữa lều của mình cùng Dạ Nguyệt Sắc, hài lòng cười cười.
Biếng
nhác cởi áo khoác, tâm tình không tệ êm ái nằm ở trên giường.
Đêm
dần tối, Dạ Nguyệt Sắc an tĩnh ngủ ở trên giường, ngủ say sưa, lúc này một trận
gió âm lãnh thổi vào, đem rèm lều thổi phần phật tốc lên, Dạ Nguyệt
Sắc rụt thân thể một cái, kéo chăn, nhích dần vào sát bên trong lều.
Phía
ngoài ve kêu một tiếng, thỉnh thoảng mấy tiếng thú tru lên, ở thời điểm đêm
khuya yên tĩnh, có vẻ có mấy phần quái dị, một bóng người màu trắng nhẹ nhàng
đi vào, đứng trước giường Dạ Nguyệt Sắc, ống tay áo màu trắng vung lên, một
luồng khói xanh bay vào mũi Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc lập tức
tỉnh lại, thấy rõ ràng trước giường có một người đang đứng, một thân bạch y,
phía trên điểm một điểm hồng, hai mắt không ánh sáng, một tay chậm rãi duỗi về
hướng nàng.
Dạ
Nguyệt Sắc nhất thời liên tưởng đến tiên nữ tìm thợ săn mà Nguyệt Vô Thương vừa
kể, “A” hét thảm một tiếng, lại phát hiện mình không phát ra thanh âm
nào, nhất thời luống cuống, vừa né tránh cánh tay trong suốt kia, nháy bật dậy
từ trên giường, chuẩn bị chạy về hướng cửa lều lại phát hiện bóng trắng kia
ngăn ở trước mặt hoán toàn không chạy ra được.
Chân
Dạ Nguyệt Sắc lại có chút mềm nhũn, mắt thấy mặt của con ma kia đang dần dần
tiến tới trước mặt, Dạ Nguyệt Sắc liền lăn một vòng chạy tới gần vách lều của
Nguyệt Vô Thương, nhìn thấy cái động đó, nhất thời giống như bắt được nhánh cỏ
cứu mạng giữa dòng nước, đâu để ý mới vừa rồi còn quyết định tuyệt không trúng
kế , rất không có khí phách chui vào bên trong lều của Nguyệt Vô Thương.
Dạ
Nguyệt Sắc đi mất, bóng trắng kia lấy mặt nạ trên mặt xuống, Nam Uyên méo
miệng, chủ nhân nhà hắn thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a, dù sao
hắn cũng coi như một đại nhân vật, thế nhưng lại luân lạc mức tới theo dõi một
nữ nhân thì thôi đi, còn phải giả quỷ dọa người. Nam Uyên thở dài một tiếng,
biến mất ở lều Dạ Nguyệt Sắc .
Bên
kia Dạ Nguyệt Sắc chui qua cái động đó, thẳng tắp chạy vào ổ chăn của Nguyệt Vô
Thương, vén chăn lên, một tia ý thức chui vào, cả người co rút lại trên người
của Nguyệt Vô Thương, đầu cũng không hề lộ ra, phát run cầm cập.
Trong
bóng tối, tên yêu nghiệt nào đó hài lòng cong khóe môi, xoay người lại nằm
nghiêng, miễn cưỡng nói: “Sắc Sắc, hơn nửa đêm không ngủ được tới đối với
người ta ôm ấp yêu thương. . . . . .”
Lúc
này Nguyệt Sắc căn bản không phát ra được thanh âm nào, chỉ cảm thấy sau lưng
lành lạnh, cứ hướng trong ngực Nguyệt Vô Thương chui chui, đầu trong ngực ở
Nguyệt Vô Thương cọ cọ không thôi, chóp mũi truyền tới xúc cảm, bóng
loáng nhẵn nhụi, mang theo một chút nhiệt độ ấm áp, mơ hồ còn có một mùi thơm
kỳ lạ .
Dạ
Nguyệt Sắc lập tức liền ý thức được, tên yêu nghiệt này đang ngủ trần truồng!
Tay không bị khống chế theo lồng ngực Nguyệt Vô Thương đi xuống hạ
thân, mới vừa chạm tới vạt áo bên hông, tay của Dạ Nguyệt Sắc liền bị Nguyệt Vô
Thương chặn lại , một giọng nói thầm thì ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc rù rì
nói: “Định sờ chỗ nào?”
“Hẹp
hòi!” Dạ Nguyệt Sắc méo miệng, rất nhanh liền đem chuyện mới vừa rồi vì
sao mà đến đây, quên mất một hơi cạn sạch, yếu ớt hừ một tiếng, nàng chỉ là
muốn xác nhận thử xem hắn có phải thực sự ngủ trần truồng không mà thôi, khác
thường phát hiện mình có thể lên tiếng.
Nguyệt
Vô Thương nhất thời có chút dở khóc dở cười,đem tay Dạ Nguyệt Sắc kéo đến
phía trên, một tay chuẩn bị kéo chăn ra, Dạ Nguyệt Sắc bắt tay hắn lại, xác
định mình không có chút nào lộ ở bên ngoài chăn mền, sau đó nhỏ giọng nói:
“Nguyệt Nguyệt, thật sự có tiên nữ. . . . . .”
“Vậy
nàng nhìn thấy hình dạng nàng ấy ra sao?” Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói,
khóe miệng kéo lên một đường cong đã thực hiện được ý nguyện.
“Giống
như ngươi nói á!” Dạ Nguyệt Sắc giọng buồn buồn từ trong chăn truyền tới,
“Ngươi nói nàng có thể đuổi theo tới đây hay không?”
“Sẽ
không!” Nguyệt Vô Thương hiển nhiên đối với vấn đề này một chút hứng thú
cũng không có, giọng nói miễn cưỡng, nếu cứ tiếp tục đề tài này khó tránh khỏi
sẽ không lộ tẩy, “Ah ~ Sắc Sắc, thì ra là nàng sợ quỷ!”
“Ai
nói!” Dạ Nguyệt Sắc hướng trong chăn rụt một cái, bên ngoài mạnh bên trong
yếu buồn bực quát với Nguyệt Vô Thương.
“Phải
không, có một người mặc quần áo trắng vừa lướt qua, nàng có cần bước ra nhìn
thử có phải người mà nàng vừa mới gặp hay không!” Nguyệt Vô Thương cong
môi cười, thản nhiên nói.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa nghe, lập tức cảm thấy sau lưng một đôi đôi mắt vô thần, hai
chân hai tay quấn thật chặt ở trên người của Nguyệt Vô Thương, bắt đầu run rẩy.
“Ha
ha. . . . . .” Nguyệt Vô Thương hoàn toàn bị Dạ Nguyệt Sắc làm vui vẻ rồi,
hưởng thụ người nào đó ôm ấp yêu thương, nụ cười vui vẻ từ ngực
tràn ra ngoài, mang theo một phần mị hoặc đặc biệt mềm mại đến tận xương.
Dạ
Nguyệt Sắc mới biết mình bị Nguyệt Vô Thương lừa gạt, Dạ Nguyệt Sắc dán mặt vào
ngực của Nguyệt Vô Thương cảm nhận được sự rung động kia, nhất thời thẹn quá
thành giận, quay mặt sang, há miệng cắn lên da thịt trơn bóng mê người đó một
cái.
“Ui”
Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày, ngực cảm nhận được đôi môi mềm mại đang dán dính
vào phía trên, người nào đó thỉnh thoảng cắn một cái, truyền đến cảm giác tê
liệt, làm cho hắn đột nhiên cảm thấy giữa ngực nhộn nhạo, tâm tình khó có thể
khống chế.
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy da của Nguyệt Vô Thương trơn bóng, không nhịn được cắn
thêm mấy cái, nào ngờ bả vai bị người nào đó vịn lại, cả người từ trong chăn bị
ôm ra ngoài.
Ánh mắt
tối tăm của Nguyệt Vô Thương sáng quắc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, bên ngoài lều
xuyên qua vài ánh trăng mát dịu, Dạ Nguyệt Sắc mơ hồ nhìn thấy ánh mắt
tĩnh mịch của Nguyệt Vô Thương, phản xạ có điều kiện rụt một cái, yếu ớt
nói: “Ai, ai bảo ngươi gạt ta!” Còn không mặc quần áo câu dẫn nàng,
dĩ nhiên lời này Dạ Nguyệt Sắc chẳng qua chỉ lặng lẽ nói ở trong lòng.
Trong
lúc nói chuyện, màn cửa lều, có khói trắng phau phau thổi vào, Nguyệt Vô Thương
trong nháy mắt ngừng thở che miệng mũi Dạ Nguyệt Sắc , giấu nàng ở trong
chăn híp mắt nhìn nơi màn cửa, ánh mắt giữ kín như bưng. . . . . .