Đọc truyện Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!! – Chương 34: Nàng của năm đó
Đến giữa chính ngọ, cuộc giao chiến dường như đã lên đến đỉnh điểm. Dù đứng xa nhưng tiếng ngựa rầm rập nghe như thủng màn nhĩ, tiếng la hét, tiếng trống xen lẫn trong tiếng vó ngựa.
Nhánh quân của Lãnh Cô Hạo chia ra mỗi phương một nhóm người nên người đang đi theo hắn trên dưới cũng chỉ khoảng hơn một trăm người.
Quân số ít ỏi, tuy quanh năm thịnh vượng nhưng số lượng người đi quân rất ít. Một nửa số quân của Phong Định quốc đã tập trung phía cảng thương lớn của cả nước. Nên phía dãy Thiên Nhai chỉ còn lại mấy trăm người. Tổng số binh lính lên đến mấy nghìn người đều bị phân chia ở các cứ điểm nên sẽ thấy rất ít ỏi.
Lần này lo sợ gian tế trong kinh thành nên lượng binh lính đều tập trung trong thành. Dù trong tay có binh phù hưng cũng đành bức lực.
Hai quân Sở Định đã giao chiến hơn mấy canh giờ, tình hình ngày càng căng thẳng.
Lãnh Cô Hạo phóng ngựa lao vun vút chạy lên đỉnh Thiên Nhai. Tình báo một lượng địch lớn đang tiến nhanh đến đỉnh Thiên Nhai. Và tất nhiên, tướng quân Sở Thiên Tề đang di chuyển lên trên đó, điểm đặc biệt của trận chiến giữa Sở và Định quốc là so thực lực của chủ tướng.
Nếu một trong hai chủ tướng thắng thì tất nhiên ván bài sẽ lật ngã. Mấy lần so chiến trước đây hai bên đều cá chết lưới rách nhưng cuối cùng đều hòa, vậy nên mới nói thực lực của hai nước đều ngang bằng nhau.
Trận chiến này diễn ra trên đỉnh Thiên Nhai chính là lần đầu tiên diễn ra; độ nguy hiểm tất nhiên sẽ tăng lên gấp bội.
Người xưa đồn rằng trên đỉnh Thiên Nhai là một địa hình bằng phẳng; năm xưa vì cuộc chiến của Lão Ngu và đối thủ không đội trời chung của ông – Bách Niên Tuệ tạo thành; nội công hai người thâm sâu khó đoán, quyết đấu hai mấy ngày đêm làm cho địa hình dãy Thiên Nhai có nơi bằng phẳng có nơi gồ ghề như mọc lên một ngọn núi nhỏ, nơi thì không ra hình thù hay đặc điểm nào cố định. Trận chiến năm xưa ấy người ta đồn nhau chứ không biết thật hay hư. Cũng sau trận chiến đó sự hiện diện của Lão Ngu và Bách Niên Tuệ đều biến mất.
Có người nói rằng cả hai cùng chết, có người lại nói một người thắng một người thua vì không cam lòng đối thủ không đội trời chung với mình lại chết nhanh như thế nên quy ẩn trong núi, lấy vực núi sâu phía dưới ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cũng không biết thật hư ra sao; nhưng chắc chắn một điều rằng vực núi phía sau Thiên Nhai không thuộc địa phận Sở và Định quốc mà thuộc địa phận của một nước nhỏ rất nguy hiểm. ( Định nói nước nhỏ nào nhưng thực sự đã quên mất tên ha ha ha *ngượng ngùng* ing~~)
Lãnh Cô Hạo và Sở Thiên Tề không có cơ hội tiến lên đỉnh Thiên Nhai, cũng bởi hai nước luôn hằm hè nhau; để đoạt mất lãnh địa trên đỉnh núi thì sẽ thất thủ rất lớn. Cứ thế luật bất thành văn, từ khi chiến trai chưa một ai đặt chân lên đến đỉnh núi.
Nhưng!
Hôm nay là một ngoại lệ!
Nên vì vậy hắn cũng không nên khinh suất.
Mặc cho binh lính chém giết trên đường, nhánh quân của Lãnh Cô Hạo vẫn đang tiến thẳng lên đỉnh Thiên Nhai.
” Vương gia..” Vũ cưỡi ngựa bên cạnh lên tiếng, trong giọng nói có phần lo lắng.
Lãnh Cô Hạo như không nghe thấy, thần sắc lạnh lùng vẫn tiến về phía trước; mỗi một động tác đều phóng khoáng mạnh mẽ không giống như người vừa bị bệnh nặng dậy.
Vũ thúc ngựa đi cạnh thấy hắn không trả lời, cuối cùng cũng nuốt nhưng lời định nói xuống bụng.
Ở một nơi nào đó; xa mà cũng không xa.
Mộ Lục Nhiên đứng trước mặt Sở Thiên gương mặt lạnh nhạt.
Tuổi chỉ mới ba mươi mấy nhưng gương mặt kia, thần thái kia làm người ta nhìn vào như chỉ xoáy trong nỗi đau và thù hận đan xen.
Sở Thiên hơi thở ngưng trọng nhìn nữ nhân trước mắt.
Dường như thời gian không làm biến đổi gương mặt của nữ nhân này. Bao nhiêu năm rồi vẫn gương mặt lạnh nhạt xa cách; vẫn giữ ngang độ tuổi xuân thanh. Trên mặt nàng không có đến một nếp nhăn.
Sở Thiên cười khổ, nói: ” Sư thúc!”
Mộ Lục Nhiên gương mặt xinh đẹp, như chỉ hai mươi mấy tuổi đứng trước mặt Sở Thiên; không giống như gương mặt ở cùng Tiêu Khiết Lam bao nhiêu năm qua. Đứng trước mặt Tiêu Khiết Lam bà là một phụ nhân có gương mặt bốn mươi mấy tuổi nhưng đứng trước mặt Sở Thiên, bà như một đóa hoa thanh sắc rực rỡ, nét đẹp trên gương mặt khiến người khác ngây ngất.
” Ta đến tìm con có chuyện…” Tiếng nói Mộ Lục Nhiên vẫn khàn khàn như năm xưa.
Bất giác nhớ đến gương mặt của mình mỗi buổi sáng thức dậy nhìn trong gương đồng, Sở Thiên cảm thán: ” Vâng! Sư thúc từ xa đến con nên mời ngài vào uống trà đã, không nên đứng ngoài ngự hoa viên như thế này…” Nói rồi phất tay cho mọi người lui xuống, đưa tay tiễn Mộ Lục Nhiên vào trong thư phòng gần đó.
” Không ngờ, nhìn sư thúc vẫn như xưa, không có chút thay đổi nào…” Tay nâng ly trà khẽ nhấp nói; phong thái đế vương ngời ngời.
Chỉnh tà áo trên gối, khóe môi vẽ một đường nhợt nhạt, không thấy rõ: ” Không ngờ con lại thay đổi nhiều như thế…”
Đúng vậy!
Sở Thiên hắn thay đổi rất nhiều…
Từ một thiếu niên luôn cười rạng rỡ, bước chân phóng khoáng đầy mạnh mẽ; gương mặt anh tuấn ngời ngời có thể làm bao nhiêu cô nương theo đuổi, nay chỉ mới ba mươi bảy mà đã như năm bốn chín năm mươi. Nét già cằn cõi yếu sức sống khác biệt năm xưa nhường nào.
Cười khan một tiếng, Sở Thiên bức lực nói: ” Lẽ ra năm xưa con không nên để nàng đến với nam nhân đó; để bây giờ đến chút tung tích sống hay chết của nàng con vẫn không biết. Ha! Nàng như bốc hơi mất vậy… Cuộc sống của con không ngờ lại vì nàng mà thành ra như hôm nay, con quá tự mãn rồi… con… vẫn chưa quên được nàng…” Giọng nói càng về sau càng bất đắc dĩ, như tự cười chính bản thân mình. Tất nhiên ông biết có thế lực nào đó che lấp chuyện này; chứ không thể một nữ nhân như vậy cứ thế mà biến mất…
” A Thiên…” Mộ Lục Nhiên khàn khàn giọng nói: ” Nàng chết rồi…”
” Ừ! Nàng…” Như bị sét đánh, ly trà đang cầm trên tay rơi xuống đất ” choang” một tiếng. Phong thái đế vương phút chóc tan biến, một người phàm trần biết yêu biết hận, nhưng cảm xúc khó nói.
Như không tin vào tai mình, Sở Thiên trợn đôi mắt đầy tia máu nhìn Mộ Lục Nhiên, giọng lắp bắp: ” Không… không… không thể nào… không thể nào… nàng… nàng… sao…”
” A Thiên! Nàng khó sinh mà chết!” Mộ Lục Thiên cao giọng, giọng nói lạnh nhạt xen chút đau thương nói tiếp, không để Sở Thiên kịp phản ứng: ” Trước khi nàng mang thai, nam nhân kia lên kế hoạch ép nàng đến một tiểu viện không xa đủ nằm trong tầm kiểm soát, rồi tự chỉnh lại tự cho nàng, thay đổi thân phận. Từ đồ đệ của Lão Ngu lừng danh xuống một cô gái thanh lâu may mắn được hắn để ý. Vậy nên con có tìm Vãn Vân bao năm cũng không ngờ lại là một nữ tử thân phận thấp hèn như vậy. Vãn Vân khi đó lấy tên là Hoa Đông, từ một tiểu cô nương thanh lâu được đưa vào phủ làm tiểu thiếp. Cùng vào cùng một lúc là chính phi – Vũ Tình Nhi, con gái tả thừa tướng. Cùng chung chăn gối với vị chính phi không bao lâu thì Tiêu Khắc Minh trong một lần uống say, mê đắm sắc đẹp của Vãn Vân mà không để ý nàng cự tuyệt liền ép buộc nàng. Một tháng sau đó nghe tin vị chính phi kia mang thai, không lâu lại đến Vãn Vân mang thai… Khi ta đi ám sát bị thương thì vô tình dừng chân trên nóc tiểu viện của nàng. Ta mới nhận ra nàng…” Giọng Mộ Lục Nhiên khàn khàn, ánh mắt nhìn ra bầu trời đang tỏa ra màu sắc sặc sỡ như nhìn về quá khứ…
Sở Thiên vẫn đang còn bàng hoàng tiếp thu thông tin này… hắn che chở, bảo vệ nàng bao nhiêu năm đổi lại là nàng bị người khác chà đạp, vấy bẩn. Hắn yêu thương nàng bao nhiêu thì nàng lại bị người khác tổn thương. Hắn… nàng… Thì ra… thì ra năm xưa nàng đến gặp hắn sớm biết mình sẽ bị chà đạp mà nàng vẫn đâm đầu vào như thế… hắn… hắn cứ ngỡ dùng danh phận đồ đệ lão Ngu thì nàng sẽ… không sao…
Không nhìn gương mặt Sở Thiên nổi gân xanh, sắc mặt đen đi mà Mộ Lục Nhiên vẫn kể tiếp: ” Nàng giúp ta trị thương; hai chúng ta nhận lại nhau. Nàng tủi nhục kể ta nghe chuyện của nàng. Khi ta hỏi nàng có còn yêu Tiêu Khắc Minh kia không, nàng chỉ lắc đầu, hai hàng mi đẫm lệ mà nói với ta: ” Yêu! Nhưng nó không còn trụ được nữa rồi… nỗi oán hận, nỗi đau, khiển trách, thất vọng rồi đến tuyệt vọng, rơi vào đường cùng không có lối thoát. Bị phế võ công mấy năm dày công tu luyện đổi lại sự phản bội…Nàng yêu nhưng nàng hận, nàng yêu đứa con trong bụng nàng nhưng nàng hận đứa con trong bụng nàng lại có dòng máu của Tiêu Khắc Minh…”
“… Lúc đó ta tức giận bừng bừng chỉ muốn vết thương trên người mau lành lại để tới xé xác nam nhân kia. Nhưng rồi nàng đau bụng. Rồi bắt đầu sinh. Sức khỏe nàng suy yếu, dinh dưỡng không đủ, cái thai trong bụng nàng tuy nhỏ nhưng nàng không có đủ sức lực để sinh nó ra… lúc đó trong đầu ta không biết sao lại nhớ lại khoảng khắc lão Ngu thân mình bê bết máu rơi xuống hay vì vết thương chưa lành. Ta bất tỉnh. Khi tỉnh dậy Vãn Vân đã lạnh cóng. Nàng đã sinh được đứa bé, là nữ nhi, nó rất khỏe mạnh. Sau vì băng huyết nên mới chết…” Thở ra một hơi, tầm mắt Mộ Lục Nhiên rơi vào con người bên cạnh.
Sở Thiên kích động. Mắt mũi đen xanh, gân trên trán hắn giật giật, bàn tay nắm đến kêu ” răng rắc” nhưng đôi mắt thì trống rỗng, đảo loạn. Rồi hắn bỗng dưng ôm mặt.
Thân hình gầy yếu không còn mạnh mẽ như năm nào run lên bần bật…
Thở dài một hơi, Mộ Lục Nhiên tiến ra ngự hoa viên, để lại một câu: ” Tĩnh tâm xong rồi đến gặp ta…”
Sở Thiên không đáp, người ông yêu, người ông bảo vệ, người làm ông muốn làm tất cả chỉ muốn người đó vui,… cũng chính mà người ông hận nhất trên đời này…”
“Chỉ trăng xuân vẫn đa tình
Vì người ly biệt rọi cành hoa rơi.”
…..
(Đa tình chỉ hữu xuân đình nguyệt
Do vị ly nhân chiếu lạc hoa.)
Hết chương 33
Phần dưới là tâm sự của tg, các trang ko nhất thiết phải nhé!
Khi viết về quá khứ của mẫu thân Khiết Lam mk như bị lôi kéo vào câu chuyện của họ luôn vậy. Tình yêu xen lẫn nỗi bất lực, thống chịu một đời… Mk tự hỏi nếu như Hạ Vãn Vân không được Tiêu Khắc Minh cứu thì số phận của Sở Thiên, Hạ Vãn Vân, Tiêu Khắc Minh rơi vào cục diện như hôm nay? Để rồi Tiêu Khiết Lam chịu khổ?
Nhưng mà, không có duyên gặp gỡ trời định đó liệu Khiết lam có gặp được Mộ Lục Nhiên để rồi yêu Lãnh Cô Hạo?
Ầy, thế sự không ai lường trước được…
Như hôm nay ta ngồi ở nhà hưởng thụ cuộc sống và đọc câu chuyên mk đang viết này nhưng ngày mai?
– Ai biết! Kệ mẹ nó chứ! Mai để mai tính!
– Ừ! Mai để mai tính!
Câu nói mk gửi tới đọc giả là ” Mai cứ để mai tính, phiền muộn làm gì, cứ đi và yêu thôi” ^^
19 giờ 42 phút thứ Tư, 24 – 5 – 2017.