Vương Gia Và Vương Phi

Chương 57Chương57


Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 57: Chương57

Ngựa phi hết một ngày thì tới Dương thành. Mộ Phi Quân đầu tiên ghì cương ngoài cổng thành. Nàng muốn quan sát thật kỹ trước khi vào. Đằng sau vó ngựa của kẻ nào đó đã đuổi kịp.
– Nương tử, sao nàng không vào vậy? – Nam Cung Liệt bày ra bộ mặt như là thấy chết không sờn mặc dù hắn đã để ý thấy bộ mặt của ai đó không được tốt cho lắm.
Nàng quay phắt đầu chín mươi độ nhìn Nam Cung Liệt bằng một ánh mắt giết người.
– Nương tử, mắt nàng làm sao vậy? Vi phu biết bản thân rất đẹp nhưng nàng cứ nhìn như vậy ta e đến sang năm chúng ta cũng không tới được Y huyện đâu. – Hắn nhìn ánh mắt giết người đó của nàng nhưng mặt vẫn là cười tươi như hoa.
Nghe hắn nói, mặt nàng tối thêm mấy phần quay đi không thèm trả lời bởi sau toàn bộ sự việc xảy ra trên quãng đường đi nàng phát hiện ra nếu không muốn bản thân tức giận đến chóng già thì đối với hắn phải thực hiện chính sách “ba không”: không nghe, không thấy, không trả lời.
Trực tiếp thúc ngựa chạy vào trong thành, nàng với mong muốn đêm nay trôi qua bình an.

**********
Hiện tại ở Y huyện.
– Không biết tỷ tỷ làm gì sao đi lâu như vậy. Đã sắp nửa tháng trôi qua rồi vẫn chưa có tới sao. – Kim Tử Phiêu mặc bộ đồ màu tím đi lại trong huyện phủ.
– Quận chúa nhà ngươi đi với vương gia nhà ta tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. – Lý Khanh tuy cũng sốt ruột muốn chết nhưng vẫn lạnh lùng vừa chờ hai vị chỉ huh tới vừa điều khiển tướng sĩ hai bên ngăn chặn tên phản quốc làm hại dân chúng.
– Cái gì mà quận chúa nhà ta đi với vương gia các người thì không xảy ra vấn đề gì. Còn không biết ai bảo vệ ai nữa kìa. – Phiêu Phiêu lấy sự sốt ruột tiêu hóa không hết toàn bộ xả vào Lý Khanh cả ngày tỏ ra xa cách khiến nàng khó chịu kia.
– Ngươi dám nói vương gia như vậy…

– Ta nói thì sao? Ta còn nói được hơn thế đấy. – Vừa nói nàng vừa vênh mặt lên nhìn Lý Khanh cao hơn nàng cả một cái đầu.
– Ngươi… Ngươi… – Hắn ú ớ không nói được câu nào. Từ ngày hắn cùng mấy người trong Huyền Vũ phủ kia dẫn binh tới Y huyện thì hắn rất thường xuyên xảy ra sung đột với Kim Tử Phiêu mà mỗi lần đều là cảm xúc chân thật nhất của hắn bộc phát từ tâm khiến hắn khó hiểu.
– Ngươi… Ngươi cái gù mà ngươi. Nói đi… Nói tiếp đi… – Nàng thấy hắn không trả lời liền đắc ý ngẩng cao đầu thêm chút nữa.
– Ta không nói với cô nữa. – Hắn thấy sắp tức tới đỏ mặt liền quay sang chỗ khác. Nếu còn tiếp tục hắn e thực sự sẽ có cảm xúc muốn giết người. Mà người hắn giết đầu tiên có lẽ chính là Kim Tử Phiêu bên cạnh hắn đây.
– Sao hả? Không nói được đúng không? Sao không nói tiếp đi. – Nàng thấy hắn không nói được nữa liền vui vẻ lạ thường.
Hắn không trả lời nữa, hoàn toàn coi nàng như không khí. Mà nàng cũng không thấy hắn trả lời liền nhàm chán bỏ đi. Nàng hôm nay sẽ đi dạo quanh Y huyện tiếp chứ nếu mỗi ngày đều ngồi đợi trong phủ chắc người nàng phát mốc lên mất. Dù cái huyện này nàng dạo sắp mòn hết đường đi rồi nhưng vẫn là tốt hơn ngồi ủ dột trong phủ nhìn cái tên biến thái dở hơi đó. Đó, tự dưng nghĩ tới hắn làm tâm trạng nàng xuống dốc hắn. Không còn chút tâm tư muốn dạo chơi gì hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.