Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 41: Gặp Trên Miệng Vực (Thượng)
Nàng vô định bước đi, nàng bất giác quên đi sự cảnh giác. Đến nỗi phía sau xuất hiện thêm một người nàng cũng không phát hiện ra. Hắn mặc toàn thân hắc y giương lên đôi mắt hắc sắc tinh ranh nhìn nàng. Nhưng nàng vẫn lại cúi đầu bước về phía ngôi nhà gỗ. Hắn thấy nàng không để ý đến mình đang đi theo nàng liền đưa tay đặt lên vai nàng. Theo phản xạ người học võ nàng cần lấy bang tay kia vặn ngược.
– A… Mẫu thân… Là con mà. Mau buông tay đâu quá.
– Mẫu thân? Ăn nói hàm hồ. Ta thậm chí còn thủ cung sa trên tay. – Nàng nghe hắn nói nỗi buồn biến thành tức giận tăng thêm lực đạo ở tay.
– Mau… Buông tay ra đã. Đau quá. – Hắn không khỏi hét một tiếng.
– Nói mau. Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? – Nàng không những không thả mà lực đạo trên tay cũng tăng thêm mấy phần.
– Mẫu thân… Trước buông con ra đã. – Mặt hắn giờ phút này vặn vẹo thành một đoàn.
Suy nghĩ một lát nàng mới dần nới lỏng tay rồi buông hắn ra. Hắn đứng xoay lưng về phía nàng lấy tay bên kia xoa xoa cái tay vừa bị nàng bẻ ngược kia. Cảm thấy thoải mái rồi hắn mới quay người lại nhìn nàng.
Bây giờ nàng mới nhìn rõ mặt hắn. Diện mạo cũng tạm được, đối với nàng thì đủ để nhìn nhưng nếu đem hắn vào phủ quận chúa của nàng thì chưa đến ba ngày có lẽ cổng cũng muốn bị mấy nàng trong kinh thành đạp hỏng rồi.
– Mẫu thân… Chuyện là…
– Không được gọi ta là mẫu thân.
– Nương…
– Nương cũng không được.
– Người là nương của con không gọi nương vậy gọi là mẫu thân. Không gọi mẫu thân con biết gọi bằng gì chứ.
– Được rồi. Muốn nói sao thì là như thế.
– Thực ra… – Khi được sự cho phép của nàng hắn bắt đầu chuỗi chuyện cổ của hắn.
– Cái gì? Ngươi… Ngươi… Ngươi lại là Hắc Nhi biến thành. Không thể nào. Hoang đường. Hết sức hoang đường. – Nàng nghe xong hắn nói lập tức nhảy dựng lên phản bác.
– Nương… Là thật mà. Con con có thể biến cho nương xem. Người xem nhé. – Hắn vỗ ngực nói đầy tự tin rồi xoay nhẹ người một cái.
Thiếu niên anh tuấn đã không thấy đâu mà thay vào đó là một con sói xám cao đến hông nàng, còn không ngừng cọ cọ đầu vào chân nàng. Nhất thời nàng choáng váng. Thạt không ngơg nàng xuyên không về cổ đại còn là một cổ đại mang tính chất huyền huyễn nữa chứ. OMG… Ông trời thật biết cách trêu người mà. Trầm ngâm vuốt ve đầu con sói một lát rồi như sực tỉnh.
– Tiểu Hắc à. Nếu ngươi đã ở đây vậy Hỏa Trùng Nhi, Mộc Thanh Nhi còn có Đại điểu như thế nào rồi? Tóm lại chính là những Tiểu Trùng ta nuôi lúc còn ở đây này.
Nàng hỏi xong con sói xám to lớn đó lập tức trở về nhân hình.
– Họ vẫn luôn ở đây chờ nương về. Lúc nương tìm được con thì con đã sống hơn hai trăm năm rồi. Còn họ lúc nương mang họ về thì họ cũng đã gần bốn trăm năm thậm chí có cái còn gâng năm trăm năm. Chỉ là họ không muốn người sợ nên chưa bao giờ hóa nhân hình. Bây giờ họ vẫn đều ẩn thân xung quanh nhà của nương đó.
– Vậy quá tốt rồi.
– Con đưa nương đi.
– Được.
**********
Lúc này ở trên miệng vực, Trình Dật chờ nửa ngày đã rất muốn nhảy xuống rồi nhưng nhớ lệnh của chủ tử là Mộ Phi Quân nên cũng đành giấu xe ngựa đi rồi ẩn thân ở trên cây ngồi chờ.
Bỗng dưng từ đằng xa Trình Dật liền nghe tiếng vó ngựa. Hắn không khỏi gấp rút. Tiếng vó ngựa này chắc chắn không dưới mười người. Mà những người này tuyệt đối chính là võ lâm cao thủ. Ngay lập tức hắn lại ẩn dấu hơi thở kỹ hơn. Lúc hắn chuẩn bị xong phương thức tác chiến thì đoàn người này cũng đến. Những người đó đều là hắc y nhân. Chỉ có người cưỡi con ngựa hãn huyết đi đầu kia là thấy khắc biệt hoàn toàn có lẽ là thủ lĩnh. Người đi sát bên cạnh của người kia bỗng dưng lên ghé vài tai hắn nói gì đó, người kia không nói gì tỏ vẻ đã biết từ lúc mới đến.
– Ai đang ẩn nấp ở đây mời ra gặp chủ tử của ta một lát. Chúng ta tuyệt không có ác ý. – Người vừa nãy nói thầm vào tai của người kia bỗng dưng dùng nội lực truyền âm vang khắp cả một vùng.
Trình Dật ở trên cây bỗng nhiên sững sờ. Hắn đã ẩn thân kỹ như vậy mà vẫn bị phát hiện. Tuy hắn không thể tự nhận mình là cao thủ nhưng tuyệt đối có thể hơn người vừa gọi hắn ra kia. Vậy thì vị thủ lĩnh đoàn người này tuyệt không thể khinh thường. Trình Dật dùng mặt nạ da người của Mộ Phi Quân chế tác đeo vào thật cẩn thận rồi phi thân xuống.
– Không biết vị huynh đài đây cần ta gặp chủ tử của ngươi là có chuyện gì? – Hắn sau khi phi thân xuống thì chắp tay sau lưng, không hoàng sợ, thắt lưng cũng không gập mà hỏi. Đây là chủ tử của hắn dạy nha. Rats có tư thế dọa người.
Lúc này người kia mới từ từ xoay lưng lại nhìn Trình Dật. Hắn hoảng a… hắn hoảng… Rắc rối tới rồi. Trong lòng hắn không khỏi kêu gào. Nhìn đi, người này không thêg chọc được… Hắn chính là Duệ Vương Gia đấy…