Vương Gia Và Vương Phi

Chương 4: Bái Sư Học Nghệ


Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 4: Bái Sư Học Nghệ

– Ngươi. Ngươi quá kiêu ngạo rồi. – Hắn cầm chiếc quạt giấy mà tay run nhẹ lên vì tức giận.
– Ta chính là thế. Thì sao hả. – Nàng ngẩng đầu nói đầy thách thức.
Hắn tức đến u mê đầu óc mất rồi. Tức đến độ nghiến răng nghiến lợi. Hắn muốn hôm nay giáo huấn nàng một trận.
Hắn rút chùy thủ đâm đến nàng. Nàng tránh. Hắn phi ám khí. Nàng né. Hai thân ảnh một lam y một bạch y, một công một thủ so tài trong rừng. Trên thân cây sớm đã có những vết cắt sắc bén của chùy thủ.
Dừng lại chiêu thức, trán hắn lấm tấm mồ hôi thở dốc. Hắn tung hành giang hồ bao năm nay chưa từng thấy loại chiêu thức kỳ lạ như vậy. Với lại hắn chỉ dùng ba phần công lực thôi. Hắn đang trúng độc dùng nhiều quá hắn e độc phát.
Hắn đang chật vật ở đây còn bên kia Mộ Phi Quân tựa người vào cổ thụ tinh thần sáng láng cười tươi như hoa. Nàng nhìn hắn nụ cười càng tỏa sáng. Nàng ở hiện đại hay cổ đại đều chỉnh người không nương tay. Âm thầm cho tay vào túi mang ra chút bột trắng tiến lại gần hắn. Hắn có nội lực nên có thể cảm nhận được.
Hắn ngẩng đầu lên liền nhận được một màn bụi bột. Khẽ a lên một tiếng, hắn lạo chạo chạy sâu vào rừng. Nàng phủi tay đắc ý cười.
– Hừ… Cái tên kiêu ngạo… Cho ngươi chừa cái tội hống hách.
Tiểu Hỉ nhìn một màn này âm thầm than thở hộ vị công tử xấu số đụng phải tiểu thư. Đó là cái gì… Đó chính là bột mỳ tiểu thư tự chế. Dùng khăn khô có thể lau sạch chứ đụng nước vào thì nó bên bết còn dính dính rửa mấy ngày không sạch.

– Tiểu thư… Mau đi thôi không trời tối.
– Ừ. Đi thôi.
Nàng lấy lại cây trâm cài lên tóc.
– “Ư ử…”
Dừng lại cước bộ. Lắng tai nghe thật kỹ, nàng tiến về phía bụi cây. Sau bụi cây, một con bạch hổ non nằm bệt trên đất. Xung quanh máu loang lổ chảy từ đùi nó ra. Nàng ngồi xuống nhìn nó, nó khẽ nhích mình như phòng vệ. Nàng chỉ cười rồi nói.
– Tiểu bạch hổ, đừng sợ… Ta không hại ngươi đâu. – Nói rồi nàng còn có ý vươn tay bế nó. Vậy là nó ngoan ngoãn nằm trên tay nàng. Cẩn thận xử lý vết thương cho nó rồi nhanh chóng lên đường.
Trên đường đi, con bạch hổ khá ngoan. Nó nằm yên lim dim ngủ. Còn bên kia, Tiểu Hỉ đang duy trì khoảng cách tốt nhất tránh xa bạch hổ trên tay tiểu thư.
Vào đến cổng thành, lính canh cổng nhìn bạch hổ giống con miêu lớn nên không cản. Hai người một thú bình yên vào thành. Nàng đi qua một lão ăn mày rồi bất giác lùi lại. Nàng cảm thấy lão không bình thường. Nếu bình thường chắc chắn sẽ luôn miệng xin xỏ nhưng lão thì lại ngồi khoanh chân nhắm mắt ngủ.
– Này lão tiền bối…
– Có chuyện gì?
– Lão không xin thì lấy đồ ăn ở đâu?
– Haha… Vị cô nương này… Ta ngồi đây đã hơn một tháng cô là người đầu tiên hỏi ta. Cô có muốn bái ta làm sư phụ không?
– Ông và ta không quen cũng chẳng biết.
– Sau này lạ sẽ thành quen. Haha… – Laoc cười một cách khoái trá.
Nàng ngồi ngây ngẩn một hồi, cảm thấy lão nhân này tuy ăn nói kỳ quái bất quá vẫn hợp với tính cách của nàng. Kết làm bằng hữu vậy.
Lão nhân như hiểu được suy nghĩ của nàng cười to.

– Cô nương… Cô không bái ta làm sư phụ sau này không có thuốc hối hận để uống đâu.
Một lần nữa đắm mình vào suy nghĩ, Mộ Phi Quân cảm thấy cũng đúng. Tuy mang theo trí nhớ cổ thân thể này nhưng vẫn là lạ nước lạ cái. Lão nhân này tuy kỳ cục nhưng có vẻ cũng là người tốt.
– Hảo… Vậy sư phụ nhận để tử một lạy…
– Haha… Tốt tốt…
Mọi người đi đường đều đưa ánh mắt nhìn nàng. Thật là lạ… Nàng đi lạy nhận một lão ăn mày làm sư phụ. Nàng điên hả.
– Tiểu thư… Vậy là sao…? – Tiểu Hỉ một bên nhìn màn này choáng váng đầu óc. Tiểu thư ấm đầu sao.
– Nha đầu kia… Tiểu thư ngươi nhận ta làm sư phụ là phúc của nàng đấy… Haha… Đúng rồi đệ tử… Con tên gì?
– Ta tên Mộ Phi Quân.
– Chính là Mộ Phi Quân nổi danh thiên hạ cầm kỳ thi họa không thông là một phế vật sao?
– Đúng… Ngài hối hận sao?
– Không hối… Không hối… Haha… Vậy giờ ta gọi con là Phi Quân. Đồ đệ ngoan… Theo ta về cốc thôi. – Lão nói rồi đứng lên kéo các nàng đi.

– Sư phụ… Ngài tên gì?
– Ta tên Diệp Vô Niệm
– Ngài là Diệp Vô Niệm trong Đại Linh Phái?
– Đúng. Con chính là ngũ đệ tử, đệ tử đời thứ hai trăm hai mươi tám hiệu Diệp Vô Cầu sao hả?
– Tất cả nghe sự phụ.
Nàng cả người vui sướng như dại. Không ngờ nàng lại có thể bái Đại Vô Linh Phái làm sư phụ.
P/s: Xin lỗi mọi người nhiều. Tuần vừa rồi có chút trục trặc học hành. Mọi người cho xin chút thông cảm. Tuần này mình sẽ cố up bù. Cảm ơn m.n đã làm độc giả cho truyện mình nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.