Đọc truyện Vương Gia Và Vương Phi – Chương 33: Trọng Thương
Hai người chính là ngang sức ngang tài khó phân thắng bại. Ta tiến ngươi lùi. Ta đánh trái ngươi né phải. Nam Cung Liệt tuy qua mấy trăm hiệp vẫn giữ đúng phong độ khiến Mộ Phi Quân có chút ghen tỵ. Rõ ràng hắn công kích sẽ mất nhiều sức hơn nàng vậy mà…
Hắn xuất một chiêu ý muốn kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt. Nhưng nàng lại vẫn tránh. Từ đầu đến cuối nàng thủ không công. Còn hắn lại vừa công vừa thủ. Một khắc kia nàng không chú ý, một khắc kia nàng quên phòng ngự, hắn lại nhân cơ hội đánh một chưởng lên người nàng. Nàng nén đau ôm ngực đáp xuống đất. Một luồng nhiệt lưu nhanh chóng lan lên cổ, nàng phun ra một ngụm máu. Nàng muốn ngủ, đúng… là rất buồn ngủ nhưng nàng biết nếu nàng ngủ chính là tự sát. Cho nên nàng không cho phép mình ngủ.
– Ngươi hết đường rồi.
– Ta hết đường sao?… Ta không nghĩ thế.
Nàng nói rồi khóe miệng còn dính máu tươi kia khẽ nhấc. Từ bóng đêm suất hiện một hắc y nhân đỡ lấy thân ảnh đỏ tươi của nàng biến mất. Hắn muốn tiến lên ngăn càn nhưng hắn lại nghĩ là do bản thân thừa dịp nàng phất lờ mà ra tay. Coi như ban ân cho nàng lần này. Xong hắn cũng sắp xếp lại đội phòng ngự tiến vào thư phòng.
Huyền vũ quận phủ.
– Chủ nhân…
– Ta không sao. Đỡ ta vào phòng để ta nghỉ một lát.
– Dạ.
Mộ Phi Quân được hắc y nhân kia đỡ vào phòng xong hắc y nhân kia cũng biến mất. Trên giường, vẫn thân ảnh đỏ tươi, vẫn hoa Bỉ Ngạn trên tóc, vẫn chiếc mặt nạ bạc khát máu nhưng huyết sắc trên mặt sớm không còn. Một chưởng kia tuy vô ý nhưng quá cường đại. Nếu lúc đó hắn cố ý chẳng phải lấy luôn cái mạng nhỏ này của nàng sao.
Nhưng nàng không khỏi nhớ lại chiêu thức của hắn. Từng chiêu một rất giống của đại sư phụ Công lão nhân. Chỉ có điều Công lão nhân chiêu thức có chút mang ý hình thức nhưng hắn lại cứng cỏi thành thục.
Không muốn nghĩ. Nàng rất muốn ngủ một giấc điều chế lại công lực. Hôm nay như thế tốn rất nhiều công lực thậm chí còn nội thương nghiêm trọng. Tĩnh dưỡng ba bốn tháng chưa chắc khôi phục được. Đương nhiên rồi, người ta là Dụe vương nổi danh lãnh khốc vô tình không gần nữ nhân mà. Nặng nề thay y phục, nàng leo lên giường tiến vào giấc ngủ. Ngày mai nàng sẽ thử đi tìm hai đồ đệ của Y sư phụ xem nội thương của nàng.
Duệ vương phủ.
– Chủ nhân. – Một hắc y nhân quỳ trước Nam Cung Liệt.
– Mau vào thông báo cho hoàng thượng biết việc vừa nãy.
– Dạ.
Hắc y nhân nói xong liền biến mất, để lại Nam Cung Liệt ngồi sau thư án. Hắn ngồi đó nghĩ về Hoa Hồ Điệp và Bì Ngạn vương. Hắn đã gặp cả hai. Tuy y phục khác nhau phong thái nói chuyện cũng khác nhưng hắn luôn có ý niệm hai người đó có gì đó giống nhau đến nỗi gần như là một. Hắn không thể đoán cũng như nhìn thấu hai con người bất chính bất tà này. Càng không dự đoán các nàng sẽ làm gì. Bây giờ hắn chỉ có thể thông báo cho sư huynh sư đẹ biết để bàn tiếp. Nếu còn không có thì chỉ có thể “nước đến đất chặn, giặc đến tướng ngăn” thôi. Từ trước hắn luôn bình ổn. Chỉ có lần này khiến hắn có một sự nghi ngờ vô hình. Mà sự nghi ngờ này gắn liền với vận mệnh của Nam Cung vương triều.