Đọc truyện Vượng Gia Tiểu Nông Nữ FULL – Chương 96
Edit: Xíu
Chương Vân không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, ngày đó, sau khi Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn trở về, nàng liền đem ý nghĩ của mình nói cho mọi người nghe, tất nhiên cả nhà đều rất đồng ý, Chương Hữu Khánh nghe xong, nhịn không được chạy đi tìm lí chính.
Ngày hôm sau, Lí chính đến nhà, Chu thị vốn là muốn mời hắn vào nhà chính ngồi, nhưng Lí chính lại nói muốn gặp phu tử, vì vậy liền dẫn hắn đến phòng ở tạm của ông cháu phu tử, đó cũng chính là phòng ở ban đầu của Chương Liên Căn cùng Chương Trình.
Lí chính ở trong phòng một lúc lâu, lúc đi ra thì khuôn mặt rạng rỡ như gió xuân, chỉ nói phu tử đã đồng ý rồi, vì thế hắn phải nhanh chạy trở về tìm một nơi thích hợp để mở học đường.
Từ bên Lâm đại phu biết được rằng phu tử là họ Ngô, sau khi biết được tin Ngô phu tử đồng ý ở lại dạy học, người nhà Chương gia càng thêm kính trọng ông, ngay cả cháu trai ông là Ngô Húc Lãng cũng không chút chậm trễ lơ là.
Buổi trưa ba ngày sau, Chương Vân vừa làm xong việc, Hồng Thành từ ngoài sân đi vào.
“Tiểu đại phu, tới đây đưa thuốc sao”.
Chương Vân đi qua cười chào hỏi, mấy ngày nay, Hồng Thành đến đây mấy lần, chủ yếu là đưa thuốc và quan sát sự phục hồi của vết thương.
“Ừ, sư phụ hôm nay sửa đổi lại phương thuốc rồi, mấy ngày nay thuốc sẽ có chút khác biết với mấy ngày trước”.
Hồng Thành vừa nói vừa giơ gói thuốc trong tay.
Chương Vân nhận lấy thuốc, xoay người đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Tiểu đại phu, ngươi dạy ta cách sắc thuốc thế nào đi, Ngô phu tử cũng gần đến giờ uống thuốc rồi”.
Hồng Thành nghe xong liền đi theo vào bếp, giúp nàng sắc thuốc, cũng nói rõ cho nàng biết lượng nước, độ lửa cần thiết để sắc thuốc.
Sau khi sắc thuốc xong, Chương Vân lau mồ hôi trên trán, hiện tại đã gần tháng tám, là mùa nóng nhất trong năm, thoáng vừa cử động đều sẽ đổ mồ hôi.
Chương Vân vừa lau mồ hôi, vừa đưa mắt nhìn Hồng Thành, thấy hắn mồ hôi từ thái dương chảy xuống má, cười lấy trong túi ra một tấm khăn đưa cho hắn, “Tiểu đại phu, đây, cầm lấy để lau mồ hôi.
”
Hồng Thành thoáng sửng sốt một hồi, nhìn khăn trắng trong tay nàng, tim đập thình thịch, trên mặt tự nhiên nóng lên, do dự một lúc, mới đưa tay cầm lấy khăn, nhưng không dám tùy tiện lau, chỉ chạm nhẹ vài cái vào giữa trán và thái dương
Chương Vân lơ đễnh không chú ý, sau khi thấy hắn cầm khăn mặt liền nói:”Tiểu đại phu, thuốc sắc gần được rồi, ở đây nóng lắm, ngươi vẫn nên đi vào phòng nhìn Ngô phu tử đi, phu tử vừa rồi còn nhắc ngươi đấy”.
Mặc dù phòng bếp cực kỳ nóng, nhưng Hồng Thành nguyện ý muốn ở lại lâu hơn, nghe Chương Vân nói như vậy, hắn cũng không tìm được cớ ở lại, nên chỉ có thể rời khỏi phòng bếp.
Vừa bước ra khỏi phòng bếp, Hồng Thành nhớ tới chiếc khăn tay vẫn chưa trả lại cho người ta, vội quay người lại, nhưng đến cạnh cửa dừng bước chân, nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang ngồi bên bếp lò, bàn tay chậm rãi nắm lấy chiếc khăn tay trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng không nỡ trả lại, xoay người đi vào nhà chính.
Đợi đến khi Chương Vân sắc xong thuốc bưng vào trong phòng, thì Hồng Thành đứng dậy chào tạm biệt, Chương Vân đặt bát thuốc xuống, đi tiễn Hồng Thành ra ngoài sân, dừng bước ở cổng sân:”Tiểu đại phu, mấy ngày nay trong nhà luôn bận rộn, nên không có thời gian rảnh để đi nhìn tôm cá ngoài ruộng, không biết ngươi lúc nào rảnh, cùng ta đi xem qua”..
“Hôm nay tôi đã hứa với bà nội là sẽ về nhà sớm, chờ sau khi đến nhà Quách thúc ở phía tây thôn, liền chuẩn bị trở về, ngươi có muốn đi cùng ta luôn không.” Hồng Thành nghĩ lại, hôm nay coi như tương đối nhàn rỗi.
“Vậy được rồi, ngươi đến nhà Quách thúc đi, nửa canh giờ có đủ hay không, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở cửa vào thôn.” Chương Vân đã sớm muốn đi thăm đám tôm cá này từ lâu rồi, đuổi sớm không bằng vừa vặn, Hồng Thành đã nói như vậy thì nàng cầu còn không được.
Hồng Thành vỗ vỗ hòm thuốc trên vai mình, mỉm cười: “Ta chỉ đi giao một ít thuốc, sẽ không lâu như vậy đâu, ta nghĩ sẽ mất chừng hai khắc thôi, hai khắc sau sẽ đứng đợi ở cửa thôn “.
Hai người cứ như vậy quyết định, Chương Vân tiễn Hồng Thành ra khỏi sân, nhìn thấy hắn sải bước đi về phía trước liền xoay người đi trở vào trong nhà, nàng cũng sớm quên chuyện chiếc khăn, mà cũng không nghĩ hỏi hắn để lấy lại trở về.
Chương Vân trở lại trong sân, đi vào phòng của Ngô phu tử lấy bát thuốc, phu tử lại cảm ơn, mấy ngày nay không biết bao nhiêu lần phu tử cảm ơn nàng, còn luôn miệng khen nàng có lòng tốt, hiền lành, là một cô nương tốt, khiến cho Chương Vân cảm thấy xấu hổ, vì vậy thấy ông mở miệng cảm ơn là vội đáp lại mấy câu rồi bỏ chạy đi ra khỏi phòng, quả thật là một ông lão quá khách sáo, lễ nghĩa.
Sau khi thu dọn bát thuốc và bã thuốc, gói bánh dầu trà, giun đất vào bọc, hai khắc thời gian trôi qua rất nhanh, Chương Vân theo lời hẹn rời sân, đi về phía cửa thôn.
Còn chưa tới cửa thôn, thì nửa đường đã gặp được Hồng Thành vừa đi ra khỏi nhà Quách thúc, hai người cùng đi về phía cổng thôn, Chương Vân thuận miệng hỏi thăm một chút tình hình tôm cá, Hồng Thành tự nhiên là nói hết rõ ràng, hai người thân thiện nói chuyện, trong nháy mắt đã bước lên đường bùn ngoài thôi.
“Vân nhi “.
Hai người đang nói chuyện hăng say, thì từ xa truyền đến có tiếng gọi, Chương Vân dừng lại, ngẩng đầu nhìn, liền thấy đằng xa có hai bóng người đang đi tới, đó chính là Chương Trình và Thường Mãn.
Chương Vân nhìn thấy bọn họ, lập tức bước nhanh đi qua, cười nói:”Đại ca, ca đã trở về”.
Hai bên đều tăng tốc bước chân, Chương Vân nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ, sau khi nhìn đại ca, liền đưa mắt nhìn về phía Thường Mãn, mấy ngày nay đi đường tàu mệt nhọc, nhìn vẻ mặt của hắn đầy gió bụi, còn mang theo chút mệt mỏi, nhưng hai mắt lại phát sáng, chăm chú nhìn nàng.
“Vân nhi, làm sao muội biết hôm nay ta trở về?”.
Chương Trình tưởng Chương Vân tới đón hắn, lấy mu bàn tay lau mồ hôi cười hỏi.
Chương Trình vừa nói lời này, nàng thu hồi ánh mắt lại:”Không phải đâu, hôm nay vừa khéo tiểu đại phu rảnh, nên muội đi theo đến Bách Đường thôn để nhìn tình hình tôm cá trong ruộng lúa nay như thế nào”.
Nghe Chương Vân nói như vậy, Chương Trình mới nhìn ra phía sau Hồng Thành đang đi tới, cười chào hỏi, vội thúc giục:”Vậy muội nhanh đi đi”.
Thường Mãn ở một bên nhìn thấy Hồng Thành, sắc mặt hơi mất tự nhiên, lại nghe nói Chương Vân muốn đi cùng hắn vào thôn, trong lòng cảm thấy không thoải mái, hai mắt nhìn chằm chằm Chương Vân, không muốn nàng đi cùng Hồng Thành một tý nào cả.
Chương Vân cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Đại ca, các ngươi đường xa trở về hẳn là rất mệt, muội cùng ca đi trở về trước, tôm cá ngày mai có thể đi xem cũng được.”
Lời này đối với Thường Mãn mà nói quả thật đúng ý hắn, đang định bày tỏ sự tán thành thì Chương Trình lại nói trước:”Không cần, đại ca cũng không phải là không biết đường, muội đi đi, ta tự trở về một mình cũng được “.
Nói xong còn khoát tay, ý bảo nàng đi nhanh đi.
Thường Mãn nghe vậy, sắc mặt tái xanh vì tức giận, vội vàng nói: “Vân nhi nhất định muốn biết kết quả chuyến đi này của chúng ta, vẫn là cùng quay về trên đường nói chuyện cho xong”.
“Vân nhi, về nhà ta sẽ nói cho muội biết tình hình, tiểu đại phu cũng rất bận rộn, làm sao có thể trì hoãn công việc của người khác được.” Chương Trình không để ý Thường Mãn, trực tiếp đẩy Chương Vân đi, bảo nàng đi nhanh đi.
Đến lúc này, Chương Vân mới nhìn thấy Thường Mãn rõ ràng là hắn không vui, tràn đầy bất mãn, đang nghĩ tới hắn đi một chuyến này quả thật rất mệt nhọc, hay là thuận theo ý hắn một lần, cùng theo hắn trở về, ngày khác lại đi đến Bách Đường thôn cũng được, nhưng Hồng Thành một bên lại mở miệng:”Chương cô nương, mấy ngày nay ta có thể sẽ rất bận, chỉ còn có hôm nay là rảnh một chút thời gian, ta sợ lần sau là sẽ không đi được”.
Nói như vậy, Chương Vân không do dự nữa, lập tức nói:”Ngươi bận rộn như vậy rồi, ta còn làm chậm trễ thời gian của ngươi, thật là ngại quá, chúng ta nhanh đi thôi”.
Nói xong liền nhìn Chương Trình:”Đại ca, chờ muội trở lại rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện”.
Chương Trình gật đầu, bước đi về phía trước, Thường Mãn còn đứng yên tại chỗ, Chương Vân biết được là hắn không vừa ý, nhưng nàng đay là làm việc chính quan trọng, không thể vì hắn mà chậm trễ được, cho nên chỉ có thể nhìn lại hắn, dùng ánh mắt trấn an hắn.
Hồng Thành lúc này đã đi về phía trước, Chương Ván không thể đứng yên được nữa, đành phải bước lên phía trước đuổi theo.
Thường Mãn nhìn hai người càng lúc đi càng xa, thực hận không thể đuổi theo, trực tiếp ôm người bước rời đi, nhưng lí trí hắn còn lại nhắc nhở, Chương Vân không thích hắn làm việc kích động, cho nên chỉ có thể cắn răng, nắm chặt tay nhìn bóng lưng của bọn họ biến mất.
Khi Chương Vân đến Bách Đường thôn, liền đi thẳng đến ruộng lúa, sau một thời gian, tôm cá sinh trưởng tăng lên đáng kể, nhìn đàn cá bơi lội tung tăng trong ruộng lúa, chúng đã dài được hơn nửa thước rồi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, e rằng tầm khoảng ba bốn tháng nữa là có thể bắt lứa tôm cá đầu tiên đi bán được.
Nhìn thấy sự phát triển như thế này, Chương Vân cười đến hai mắt tiểu Nguyệt Nga,”Tôm cá có thể sinh trưởng tốt như vậy, tất nhiên là tiểu đại phu đã phải nỗ lực rất nhiều rồi, việc này thực khiến ngươi thật vất vả”.
Hồng Thành quay đầu nhìn về phía nàng, lúc này hai má ửng hồng vì ánh mặt trời, đôi mắt sáng ngời tràn đầy hứng thú, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, cả khuôn mặt trông thật linh động vui vẻ, khiến hắn nhìn đến si mê, mà đã quên mất lời phải nói với nàng.
Chương Vân cúi xuống nhìn ruộng lúa, dưới chân không có dừng lại, đi thẳng quanh vòng bốn phía ruộng lúa, cố gắng để nhìn thấy cá trong toàn bộ ruộng lúa, nhất thời không nhận ra Hồng Thành trầm mặc, một lúc sau mới phát hiện ra, liền quay đầu nhìn lại.
Vừa đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Hồng Thành đang ngây ngốc nhìn mình, không khỏi dừng bước, “Sao vậy? Trên mặt ta có vết bẩn à?”.
Nói xong đưa tay lên sờ má.
Hồng Thành lúc này mới định thần lại, cảm thấy mình quá hớ hênh mất tự chủ, lỗ tai không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Không sao, đây là chuyện ta nên làm.”
Chương Vân nhìn hắn, cũng không nghĩ thêm một bước nghĩ sâu xa, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau mới nhớ tới mình mang theo bánh hoa trà và giun đất, từ hai túi lấy ra bao lá sen, mở ra, rải rác đều khắp ao, xem như có thể thêm món ăn cho tôm cá.
Hai người lang thang đi vòng quanh hết ruộng lúa, Chương Vân nhìn hết tôm cá, thấy không có vấn đề ẩn ẩn mầm bệnh, liền yên tâm, nghĩ rằng đại ca có thể đang chờ nàng ở nhà, vì vậy không dám trì hoãn nữa.
“Tiểu đại phu, tôm ca đều phát triển rất tốt, ta cũng yên tâm rồi, ta đi về trước đây, ngày thường vẫn là làm phiền ngươi tốn nhiều tâm tư một chút”.
Chương Vân cười nói.
“Chương cô nương đi rồi, bà nội ta có nhắc về cô nương mấy lần, không bằng đi về nhà ta ngồi ăn chút gì bà làm rồi hãy đi về”.
Hồng Thành nghe nàng nói phải đi về, do dự một lúc rồi mới mở miệng ra mời nàng về nhà ngồi.
“Không được rồi, đại ca ta vừa mới trở về sau một chuyến đi xa, cho nên ta muốn trở về sớm một chút, lần tới ta sẽ đến thưởng thức tay nghề của bà nội Hồng”.
Chương Vân nhẹ giọng từ chối, trong lòng Hồng Thành nhất thời mất mát, nhưng hắn cũng không có ép buộc, đi theo tiễn nàng một đoạn đường, thẳng đến khi nàng bước lên con đường ngoài thôn, Chương Vân khuyên hắn dừng lại, mới dừng bước chân nhìn theo nàng đi xa.
Chương Vân háo hức muốn biết kết quả của chuyến đi Thường Châu lần này, nên tăng tốc bước chán, một lúc sau đã ra ngoài thôn, trước khi vào cổng thôn, không biết từ đâu ra một bóng người, và bất ngờ lao đến bên nàng.
“Vân nhi, ngươi đã trở lại rồi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, Chương Vân vội vàng quay đầu lại, thì nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột lo lắng của Thường Mãn.