Đọc truyện Vượng Gia Tiểu Nông Nữ FULL – Chương 90
Edit: Xíu
Đàn ông thì bận việc dưới ao, phụ nữ cũng không có rảnh rỗi, chờ bọn họ cắt xong cành lá hương bồ, liền cột bó lại rồi bỏ vào gánh, gánh đi đến cánh đồng lúa mạch, còn có nhóm nàng dâu của các gia đình thì phụ trách phơi nắng dưới mặt trời ở đó, chờ sau khi phơi khô là có thể đan bện được.
Công việc thu hoạch và phơi khô bận rộn đến bốn năm ngày, mới đem tất cả cành lá hương bồ phơi khô, Thiệu thị dẫn đầu, triệu tập các bà tử, nàng dâu trong thôn sau bữa cơm chiều sẽ tập trung ở cánh đồng lúa mạch, tất cả mọi người ngồi lại với nhau, lấy cành lá hương bồ bện ra sản phẩm.
Phụ nữ luôn bận rộn với công việc đồng áng và việc nhà, nên hiếm khi có dịp tụ họp thành nhóm với nhau, vì thế, lúc này ai cũng cảm thấy hào hứng, vui vẻ, mọi người đều rất nhiệt tình, từ ngày bắt đầu tập trung trên cánh đồng lúa mạch, mỗi gia đình đều sắp xếp lại thời gian ăn cơm chiều tối sớm hơn, khi mặt trời vừa ngả đến phía tây thì các nàng dâu, bà tử liền mang theo băng ghế, khăn lau mồ hôi, còn có nước uống, theo nhóm ba, năm người cười nói đi đến cánh đồng lúa mì.
Vào ngày này, chân trước Chu thị vừa mới ra khỏi cửa, chân sau Thường Quyên đã đến nhà Chương gia, “Vân nhi, chúng ta đi đến cánh đồng lúa mì đi, bên kia khẳng định rất náo nhiệt”.
Thường Quyên vừa vào sân, liền bỏ chạy vào phòng bếp gọi Chương Vân, vội vã muốn đi góp vui chơi.
“Bát đũa trong nhà còn chưa có rửa xong đâu”.
Chu thị ăn xong cơm chiều, Chương Vân dành lấy vội vàng thu dọn, để cho nương bớt việc, bớt mệt mỏi, mà cũng có thể đi ra ngoài sớm hơn.
Thường Quyên không nói hai lời xắn tay áo lên: “Ta đến giúp ngươi, chúng ta mau rửa xong rồi cùng đi.”
Chương Vân thấy bộ dạng sốt ruột kia của nàng cũng không từ chối, hai người cùng nhau rửa bát đũa, dọn dẹp phòng bếp, đợi mọi việc xong xuôi, sau khi rửa sạch tay, Thường Quyên không đợi kịp được nữa, lôi kéo nàng chạy ra ngoài sân.
“Đại ca, muội cùng Tiểu Quyên đi đến cánh đồng lúa mì, lát nữa sẽ trở về sau, ca nói với cha một tiếng nhé”.
Chương Vân một bên bị lôi kéo chạy, một bên lớn tiếng nói với Chương Trình ở trong sân.
“Đại tỷ, cũng đưa đệ đi với”.
Chương Trình còn chưa có lên tiếng trả lời thì Chương Hưng từ trong nhà chính chạy lao ra đuổi theo phía sau nàng, Chương Vân đương nhiên sẽ không từ chối, thoáng dừng chậm bước chân, chờ Chương Hưng chạy đến trước mặt, rồi nắm tay hắn cùng nhau chạy đi cánh đồng lúa mì.
Dọc đường gặp được rất nhiều cô nương trong thôn, tất cả cùng đi đến cánh đồng lúa mì, nên bọn họ liền kết bạn mà đi..
Một nhóm lớn các cô nương trò chuyện, cười nói đi đến cánh đồng lúa mì, cho nên nhìn họ đặc biệt nổi bật, trên đường thu hút sự chú ý của không ít nhóm thanh niên, các cô nương ỏ nông thôn ngày thường cũng thường xuyên xuống ruộng làm việc nên không quá xấu hổ, vì vậy khi biết được có nhiều chàng trai nhìn xem, bọn họ cũng không hề tránh né, mọi người cứ vui vẻ đi hết một đoạn đường đến hướng ban đầu.
Đoàn người vừa đi qua từ đường thôn, cách đó không xa đã nhìn thấy cánh đồng lúa mì, người đã đông đủ rồi, đa số đều là những nàng dâu, bà tử hay nói chuyện, bên ngoài sảnh nhà từ đường có rất nhiều trẻ nhỏ đang đuổi theo, chơi đùa, có thể nói lúc này tiếng nói chuyện, cười đùa rất sôi động.
Chương Hưng lúc này không thể chờ được nữa, nói một tiếng với Chương Vân, rồi chạy đến chỗ bên kia bọn trẻ chơi.
“Ồ, Vân nhi, nhìn kìa, là các nàng Xuân Hoa và Tú Hoa”.
Đôi mắt Thường Quyên sắc bén, nhìn thấy phía trước hai tỷ muội nhà Vương gia đang đi, liền lớn tiếng kêu gọi, hai người nghe thấy tiếng gọi, vội dừng bước, quay đầu nhìn sang.
“Ôi, các ngươi thật đông vui nha, sớm biết vậy chúng ta đi trễ một chút, liền cùng làm bạn đồng hành với các ngươi rồi”.
Tú Hoa quay đầu nhìn thấy một đám các cô nương, trên mặt lộ ra ý cười, xoay người chạy về phía bọn họ, Xuân Hoa tự nhiên cũng đi theo sau.
Xuân Hoa vừa đi qua đã trở thành tiêu điểm của mọi người, các cô nương đều chúc mừng nàng, cũng có mấy người nghịch ngợm nói vài câu cố tình trêu đùa, khiến nàng đỏ mặt hét lên: “Mặc kệ các ngươi, bây giờ còn trêu đùa ta, các ngươi chờ xem, đến lúc các ngươi chuẩn bị thành thân, ta sẽ trêu chọc lại cho coi”.
Tất cả mọi người nghe xong đều bật cười, một đám cười đùa đi đến giữa cánh đồng lúa mì, thì thấy hầu như tất cả các nàng dâu, bà tử đã ngồi xuống băng ghế.
Thiệu thị, Chu thị, còn có mấy nàng dâu trẻ tuổi đang ôm bó cành lá hương bồ phân phát cho mọi người để các nàng bắt đầu đan bện.
Trong thôn các nàng dâu, bà tử tập trung ở đây rất nhiều, mà có rất nhiều cô nương lúc trước chưa từng học qua đan bện cành lá hương bồ, vì thế cũng không giúp được gì, nên đều tản ra ngồi đợi bên cạnh nương mình, một hồi sau lại chạy ra ngoài, tụ tập thành tốp ba tốp năm tập ở bên ngoài.
Chương Vân vốn muốn giúp Chu thị phân chia cành lá hương bồ , nhưng lại bị Chu thị cười đuổi nàng đi, nói rằng bên này người đã đủ rồi nên không cần đến nàng, Chương nghe xong liền dừng tay, đi đến trước mặt Thiệu thị chào hỏi, sau đó bỏ chạy đi ra ngoài, thấy Thường Quyên đã đi ra nên đi đến bên kia cạnh nàng.
Vừa mới chạy đến phía sau Thường Quyên, còn chưa kịp gọi tên thì đã thấy Tiểu Thuý cùng Du Linh đang đi tới.
Du Linh từ xa đã nhìn thấy Chương Vân, nhớ đến cảnh tượng bên ao bùn kia, trong lòng xoắn xuýt, bước chân có chút do dự, nhưng Tiểu Thuý ở bên cạnh lại không biết được suy nghĩ của nàng, thấy bước chân nàng chậm lại, vội đưa tay ra giữ khuỷu tay nàng, chạy tới trước mặt Thường Quyên.
“Tiểu Quyên tỷ, Vân nhi tỷ, các tỷ đều đến đây, ở đây náo nhiệt quá.” Tiểu Thuý cười hì hì chạy đến trước mặt các nàng, miệng reo lên, mà trong khi Du Linh, trên mặt không có biểu cảm thân thiện gì, nhàn nhạt nhìn các nàng gật đầu.
Thường Quyên đang định nói gì đó thì các cô nương đứng xung quanh bỗng náo động hẳn lên, sau đó là một tràng cười khúc khích hi hi ha ha, Thường Quyên là người thích sôi nổi nhất, nhìn thấy bên kia như vậy không nói gì, liền léo Tiểu Thuý chạy lên phía trước, đi qua vừa nghiêng người xem chuyện gì đã xảy ra
Ngay khi hai người chạy đi, tại chỗ chỉ còn lại Chương Vân và Du Linh, bầu không khí đột nhiên trầm xuống, Chương Vân muốn nói vài câu, hai người cùng nhau đi theo qua, nhưng Du Linh lại liếc mắt nhìn nàng, không nói gì, trực tiếp quay người bỏ đi.
Điều này khiến cho Chương Vân có chút không hiểu được, nhưng nàng cũng không so đo gì, cất bước lên phía trước, đợi đến chỗ đám người xôn xao, từ kẽ hở nhích người đi qua, thì lúc này mới biết được các cô nương đang cười về chuyện gì, hoá ra là Đinh Tử đi đến cánh đồng lúa mì, cùng đi với hắn còn có mấy chàng trai khác trong thôn.
Lại quay đầu nhìn Xuân Hoa bên kia, nàng ấy đã bị nhiều cô nương vây quanh, có nhiều người như vậy nên nàng không thể thấy được biểu cảm trên mặt của nàng ấy, nhưng nghĩ lại thì chắc hẳn là đang xấu hổ.
Chương Vân mỉm cười, nghĩ đến những cô nương nông thôn thời cổ đại, tính tình đều hoạt bát, hơn nữa còn hóng chuyện không thua kém gì so với các cô gái thời hiện đại, bầu không khí này khiến nàng có cảm giác như được trở lại thời thiếu nữ ngây ngô.
Chương Vân đi theo đoàn người cười hi hi, nhìn nhóm các chàng trai kia bị không ít cô nương vui cười vây xem, trên mặt tất cả đều lộ ra vài phần ngượng ngùng, hơi quay đầu lại, không được tự nhiên mà vò đầu bứt tai, chậm rãi đi tới hướng cánh đồng lúa mì.
Chờ bọn họ đến gần, các cô nương cũng không dám làm càn nữa, ào ào tránh sang hai bên để nhường đường cho bọn họ đi qua.
Đinh Tử ở trong giữa đám người đi tới phía trước, cũng không biết là ai đùa dai, đột nhiên đẩy Xuân Hoa một phát, Xuân Hoa nhất thời không có phòng bị nên người loạng choạng ngã bước ra, đột nhiên xuất hiện trước đám người.
Giờ thì hay rồi, tất cả các cô nương đều phá lên cười, ngay cả phía nhóm chàng trai cũng làm ầm ĩ trêu đùa Đinh Tử , Xuân Hoa xấu hổ cúi đầu thấp xuống ngực, chỉ kém có thể đào một cái hố chôn mình, vội vàng quay đầu nhìn hướng các cô nương chạy đi.
Đinh Tử cũng không kém là mấy, cả khuôn mặt đỏ bừng, mặc dù xấu hổ nhưng nhìn biểu tình trên mặt lại tràn đầy vui mừng khó dấu được.
Khúc nhạc điệm náo loạn này một hồi rồi cũng nhanh qua đi, Đinh Tử và các chàng trai đi đến bên cạnh nhóm nàng dâu, bà tử đang đan bện cành lá hương bồ, Đinh Tử nói Thiệu thị các nàng một tiếng, đại ý là nương hắn phải ở nhà chăm sóc cha nên không đi qua giúp đỡ được, cho nên hắn đi đến đây giúp đỡ phần nào công việc với nói qua một tiếng.
Thiệu thị các nàng đương nhiên đồng ý, trực tiếp nói bảo nương Đinh Tử cứ yên tâm ở nhà chăm sóc chồng, bên này có rất nhiều người làm rồi, nàng không đến không sao hết.
Bọn Đinh Tử ở bên kia nói chuyện, nên các cô nương không còn thấy gì vui vẻ nữa nên tản ra thành từng tốp năm tốp ba người đi chơi.
Thường và Tiểu Thuý cũng chạy ra khỏi đám đông đi đến chỗ Chương Vân, sau khi Tiểu Thuý đi tới, liền nhìn xung quanh nói: “Linh tử ở đâu, sao không thấy nàng ấy vậy.”
Chương Vân cũng không biết phải nói gì, đành phải nói: “Vừa rồi có rất nhiều người, nên ta liền vội vàng chạy đi theo.” Nghe xong lời nói của Chương Vân, Tiểu Thuý kiễng chân nhìn xung quanh, đang nhìn xung quanh, đột nhiên đưa tay ra phía xa chỉ,hét lên:”Tiểu Quyên tỷ, tỷ nhìn xem, Mãn tử ca, Minh tử ca, Lượng tử ca tới rồi, đang ở bên kia đó”.
Thường Quyên nghe vậy, lập tức nở nụ cười, kiễng chân lên nhìn, miệng hét lên: “Ở đâu, ở đâu?” Vừa nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Thuý chỉ, liền thấy trên đường bên cạnh đại sảnh nhà từ đường, Thường Mãn, Thường Minh, Thường Lượng đang đi đến đây.
Cả hai nàng đều kiễng chân vui vẻ lên nhìn, chỉ có Chương Vân khi nghe thấy tên Thường Mãn thì trong lòng liền cuộn trào, đầu óc lập tức rối bời, không biết là nên ở lại hay quay đầu bỏ đi.
“Mãn tử ca, Minh tử ca, Lượng tử ca mau đến đây”.
Lúc Chương Vân đang cảm thấy rối bời thì Tiểu Thuý đã nhảy chân lên ra sức vẫy tay với bọn họ, để cho bọn họ nhìn thấy mình.
Khi nghe thấy tiếng gọi, Thường Mãn, Thường Minh, Thường Lượng đồng loạt dừng chân lại, cả ba người đều hướng đến bên này đi tới.
Ngay khi ba người đang đến gần, thì Du Linh không biết từ đâu xông ra, đi đến bên cạnh Thường Mãn cười nói:”Mãn tử ca, Minh tử ca, Lượng tử ca”.
Khi ba huynh đệ nhìn thấy Du Linh, tất cả đều mỉm cười chào nàng rồi tiếp tục bước không dừng lại, mắt thấy bọn họ sắp đi đến chỗ trước mặt mấy người Chương Vân, Du Linh đột nhiên sát lại gần bên người Thường Mãn cười nói:”Mãn tử ca, ngươi đã ăn xong bữa sáng lần trước ta đưa tới cho ngươi chưa?”.
Thường Mãn không nghi ngờ gì và cũng không suy nghĩ chút gì liền trả lời:”Đều đã ăn rồi”.
Ngay khi lời nói vừa dứt thì nhìn thấy Chương Vân đang đứng sau lưng Thường Quyên, trong lòng liền nhảy dựng lên, nhanh chân hơn đi về phía trước, nhắm thẳng phía trước mà đi.
“Mãn tử ca….”Du Linh cảm thấy Thường Mãn tăng tốc bước chân hơn, cũng vội nhanh đi theo, đang chuẩn bị nói điều gì đo, thì Thường Mãn lại không để ý đến nàng, đi vài bước đến trước mặt các nàng Chương Vân,”Tiểu Thuý, Tiểu Quyên….!Vân nhi các ngươi đều ở đây à”.
(Ôi, em Du Linh này dạn quá, chẳng bù cho nữ chính tý nào, phần hay còn ở phía sau nữa cơ)
Sau khi Thường Mãn mở miệng chào hỏi xong, Thường Minh, Thường Lương cũng đi theo sau nói vài câu.
“Ừ, dù sao trời lúc này còn chưa tối, chúng ta liền đi qua đây góp vui chơi”.
Tiểu Thuý cười trả lời, nơi xong quay sang nhìn Chương Vân và Thường Quyên.
Thường Quyên lại có thái độ khác thường, không thân thiện nói gì, thay vào đó là hai mắt liếc mắt nhìn thẳng Du Linh, cũng đảo mắt trừng Thường Mãn, còn chưa kịp nói gì thì Chương Vân đã phủ đầu nói trước:”Các ngươi cùng nhau đi chơi đi, ta đi qua bên kia giúp đỡ nương một chút”.
Nói xong không chờ người khác đáp lại, liền xoay người bỏ chạy.
Thường Mãn theo bản năng lao về phía trước hai bước, sau đó mới phản ứng lại, như vậy thì quá rõ ràng nên vội dừng bước chân lại, nhưng hắn vừa dừng lại đã bị Thường Quyên vươn tay nắm lấy, lôi kéo cánh tay của hắn đi cùng