Đọc truyện Vượng Gia Tiểu Nông Nữ FULL – Chương 23
Edit: Xíu
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy Chương Vân mới phát hiện cả đêm trời tuyết rơi, mái nhà và mặt đất đã tích tụ một lớp tuyết mỏng, trước giữa trưa, ba cha con Chương gia giẫm lên tuyết về đến nhà, lúc này Chương Vận cùng Chu thị đã giã hạt trà một ngày, còn chưa tới nửa cái thúng tre, thật sự là không dễ dàng giã vỏ hạt nghiền.
Sau khi ba người trở về , Chu thị liền đem ý tưởng của Chương Vân nói cho Chương Hữu Khánh nghe, sau đó đứng dậy đi lấy áo khoác bông mới cho Chương Hưng và Chương Trình thay, còn Chương Hữu Khánh mặc chiếc áo bông cũ.
Ngay khi trời có tuyết rơi thì nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, vì vậy nếu không mặc quần áo ấm một chút thì không được.
Nghe xong lời Chu thị nói, Chương Hữu Khánh mặc áo bông xong đi ra khỏi phòng chưa nói một lời nào đi đến chỗ để hạt dầu trà, sau khi Chương Trình, Chương Hưng mặc áo khoác bông xong cũng tham gia quy trình giã hạt trà dầu, trong khi Chương Hưng ở một bên giúp dùng rây lọc bỏ vỏ hạt vụn rồi vớt hạt ra, cả nhà ngồi trên ghế dài dưới mái hiên trước cửa phòng làm việc.
Chờ đến buổi trưa, Chương Liên Căn sớm từ ngoài đồng trở về , ngày hôm qua theo Chương Vân cùng Chu thị đi giã hạt hoa trà gần như cả ngày, đến khi trời tối ba người mới dừng lại, lại nghĩ hôm nay trong nhà hạt dầu trà phải giã nên vội xúc tuyết dưới đất và rải rơm khô lên để bảo vệ hạt giống, vội vã đại khái đã hoàn thành công việc trong tay, liền sớm trở về hỗ trợ.
Lần này nhân lực tăng gấp đôi nên công việc bắt đầu nhanh hơn rất nhiều, cả nhà làm đến khí thế ngất trời, thẳng đến khi trời tối mịt không nhìn rõ mới đưa cối đá, chày đá trở lại bếp, vỏ xác và hạt nhân đều thu dọn xong.
Sau khi tất cả các loại đều được cất đặt sạch sẽ, Chu thị nhanh tay nhanh chân nấu một nồi mì lên, mỗi người múc đầy một cái bát lớn, thắp một ngọn đèn dầu mờ ảo trong đại sảnh, cả nhà cùng nhau dùng bữa tối.
Mọi người Chương gia đều bưng bát quanh ngọn đèn dầu, vừa ăn mì, vừa nói chuyện phiếm trong đó xen lẫn với tiếng húp soàn soạt của nước canh mì, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra sân, lúc này trời bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cả gia đình được ngồi quây quần bên nhau cùng nhâm nhi những bát thức ăn nóng hổi quả là điều mà những người bình thường mong đợi.
Chương Vân nghe cha, nương và ông nội bàn bạc chuyện giữ ấm dưới đất một hồi, một bát mì ăn cũng chỉ còn lại chút xíu nước dưới đáy bát mà đã bụng no căng, uống canh nóng, cơ thể tay chân cũng ấm áp trở lại, như vậy mới có sức để nghĩ chuyện tiếp theo, đợi đến khi ăn xong bát mì, Chương Vân đặt bát đũa xuống rồi nói.
“Cha, nương, trong nhà chỉ có hai cái cối đá, chày đá.
Cả nhà chúng ta cùng nhau giã hạt lúc nào cũng đông người nhiều tay, mọi người xem, lúc trưa cha và bọn đại ca trở về, đã hơn nửa ngày mà hạt giã không đủ một rổ, không nghĩ nhiều như thế, con nghĩ chúng ta nên phân công nhau làm riêng, như vậy sẽ nhanh hơn”.
Chương Vân đã nghĩ đến vấn đề này khi đang ăn mì, trong nhà có nhiều người, phân công lao động là một cách tốt nhất, nếu sắp xếp hợp lý thì sẽ tạo ra hiệu quả nhanh hơn, tốt hơn.
Chương Hữu Khánh và Chu thị bọn họ nghe xong những lời này thật sự có lý, đều gật đầu đồng ý, thấy người nhà đã đồng ý,Chương Vân cẩn thận suy nghĩ lại về các quá trình tiếp theo và xem nên phân chia như thế nào.
Bước đầu tiên là giã hạt và nhân, sau khi lấy nhân ra phải xay trong cối đá để tạo thành bột, sau đó đem hấp bằng cối gỗ rồi đem chiên trên chảo sắt cho chín vàng rồi nén chặt giống chiếc bánh xong ép ra dầu bằng máy ép gỗ, tất cả những công việc này phải được thực hiện trong mười đến hai mươi ngày tới, nếu phân công lao động không tốt, e rằng sẽ quá muộn không kịp để bán dầu cuối năm.
Nghĩ đến như vậy, Chương Vân càng cảm thấy khẩn trương, vội vàng nói: “Cha, nương, hôm nay chúng ta liền phân chia công việc ra đi.” Chương Vân nhắc tới chuyện này, mọi người gật đầu, cả nhà nhanh chóng cất bát đi sau khi ăn mì rồi lau miệng, đứng lên cùng nhau thảo luận.
Mọi người thương lượng, thảo luận một lúc, sau đó đem những việc cần làm chia ra.
Chu thị, Chương Trình mỗi người một bộ cối đá và một chày đá, làm nhiệm vụ giã hạt, Chương Hưng vẫn giống hôm qua giúp sàng qua sàng lại, Chương Liên Căn phải tiếp tục xúc tuyết và đậy rơm rạ cho cây giống, chờ đến khi hết bận việc ngoài đồng ruộng thì giúp đỡ làm cũng không muộn, bắt đầu từ hôm nay phải mài hạt nhân thành bột, công việc xay mài bột này giao cho Chương Hữu Khánh, và Chương Vân sẽ ở một bên làm trợ thủ giúp đỡ một tay như giúp đổ nguyên liệu, đánh bột, sau đó là loạt quy trình tiếp theo như hấp , chiên vàng, làm bánh dầu và ép dầu, tất cả công việc này được phân chia hợp lý trong cuộc thảo luận này.
Sau khi thống nhất phân công lao động, cả nhà nhận nhiệm vụ, kế tiếp chắc chắn sẽ bận rộn nên ăn cơm xong mọi người dọn dẹp xong xuôi về nhà kháng nghỉ ngơi, nghĩ hảo hảo ngủ cho tốt để có động lực vào ngày mai.
Hôm sau cả nhà đều dậy sớm, vừa mở cửa phòng ra đã thấy tuyết bay dày đặc, trước mắt chỉ toàn màu trắng xóa, tuyết rơi dày đặc thì trời càng lúc càng lạnh, gió lạnh mang theo những bông tuyết gào thét, thời tiết này thì làm việc khó khăn hơn, nhưng mọi người trong Chương gia không quan tâm đến điều này, dù là mùa đông lạnh giá hay giữa mùa hè, những người dân tóc húi cua đều phải dựa vào sức lao động để nuôi gia đình, bởi vậy sau khi mọi người rửa mặt sạch sẽ liền bắt đầu làm việc.
Chương Vân đi theo phía sau cha, Chương Hữu Khánh chuyển cái sọt trúc đựng hạt nhân hạt vào cối đá trong bếp, bên trong là lòng nhân từ hôm qua lấy ra, cái sọt trúc rất nặng, nếu Chương Vân cứ nhấc lên hạ xuống đổ nguyên liệu vào như vậy thì tốn rất nhiều công sức, vì vậy nàng liền lấy cái rổ đến và đem hạt nhân bỏ trong rổ điều này giúp việc đổ nguyên liệu dễ dàng hơn.
Thời điểm lấy rổ nàng thuận tay lấy một miếng vải sạch, một cái chổi nấu ăn và một cái rổ lớn., đi đến cối xay đá, trước tiên lau bàn xay bằng vải cẩn thận, để không phải đợi đến khi mài bột, bột rớt xuống không lẫn bụi bẩn.
Đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi, Chương Hữu Khánh đeo nạng vào, Chương Vân mang rổ hạt nhân đổ vào lỗ khoét, Chương Hữu Khánh nắm lấy nạng, từ từ đẩy cối mài đá trong tiếng kêu cót két của cối xay đá, thì những hạt bột bắt đầu rơi ra từ khe giữa hai tấm đá.
Sau khi Chương Vân đổ từng hạt nhân trong trong rổ xuống từng chút một, nàng cầm cây chổi nấu ăn nhanh chóng phủi tất cả bột rơi trên bệ đá vào trong rổ , đợi đến khi hạt nhân trong cối đá xay không sai biệt lắm thì đặt chổi, rổ xuống, lấy rổ tre đổ đầy hạt nhân, tiếp tục đổ nguyên liệu vào lỗ đá cối mài, như thế cứ lặp đi lặp lại thao tác này cho nên bột phấn trong rổ tích tụ càng nhiều hơn.
Chờ đến khi xay hết hạt nhân trong rổ tre thì đã chứa đầy rổ bột phấn lớn, tuy nhiên quá trình xay không kỹ, các hạt bột này phải được xay lại, để cả hai được nghiền nhỏ, bột sẽ mịn và đều hơn thì khả năng thu được dầu tốt hơn.
Sau khi bột được nghiền mịn, Chương Vân nhặt những chiếc giỏ tre rỗng, đến chỗ Chu thị, Chương Trình thay giỏ tre đựng hạt nhân, rồi lấy cối đá để xay bột.
Sau vài canh giờ như vậy, cối xay đá sẽ không thể nhặt được hạt giống, dù sao thì cối đá xay bột nhanh hơn, còn việc giã hạt thì lại chậm hơn rất nhiều, Chu thị cùng Chương Trình không thể theo kịp tốc độ cối đá cũng là bình thường , Chương Vân thấy vậy liền giao cối đá bên này cho cha rồi nhờ cha tự mình đổ nguyên liệu, đánh bột, còn nàng thì chạy đi giúp đỡ giã hạt, Chương Hưng bên này cũng vậy, làm không kịp cũng cần phải giúp đỡ.
Gia đình gần như bận rộn suốt cả ngày, đợi đến khi Chương Liên Căn trở lại mang về một cặp cối đá, chày đá, nói là mượn từ nhà của Thường Tứ Lương, sau khi vào sân cởi bỏ áo tơi, mũ nón rồi cất chúng đi,Chương Liên Căn liền di chuyển cối đá đến bên cạnh Chu thị ngồi xuống băng ghế., thậm chí không hút điếu thuốc đang châm giờ ở ngoài sân, múc một ít bông hoa trà vào cối đá cùng chày đá mà giã, lúc này tiến độ tăng nhanh một chút, ba người liền tay, cối đá bên Chương Hữu Khánh không còn nhàn rỗi nựa.
Với sự phân công lao động hợp lý thì tốc độ thực sự nhanh hơn, đến cuối ngày, bột được xay ra đã chứa gần một nửa sọt tre, cả rổ hạt nhân đã được nghiền thành bột, nên khi đếm ngược lại còn mười cái nữa, thừa lại 5 cái rổ còn lại có thể xay thành bột.
Chương gia bận rộn liên tục hơn mười ngày, sáu rổ hạt hoa trà đều nghiền thành bột, mấy ngày nay đã là cuối tháng, tháng mười hai âm lịch trong nháy mắt đã sắp bước tới.
Mọi người lại cho vỏ xác đã nghiền nát vào hầm, liền bắt đầu hấp, chiên , trước năm ngày sau thì hoàn thành việc hấp và chiên đều tốt được cho vào đầy ắp bốn cái sọt.
Ngày ba tháng mười hai âm lịch, tuyết rơi ngùn ngụt, Chương Hữu Khánh cùng Chương Liên Căn hai người xách bốn cái sọt để sao bột, đi đến từ đường cũ trong thôn,nơi đó mặc dù lâu năm chưa có tu sửa, trong thôn đã dời sang chỗ mới, nhà thờ tổ thì không còn ai lui tới nữa, nhưng những chiếc máy ép gỗ cổ mấy đời đã được truyền lại trong làng, nhưng vì quá lớn không mang theo được nên vẫn được giữ lại, ở nhà tổ cũ, hễ dân làng muốn ép dầu thì qua đó.
Chu đi theo Chương Hữu Khánh,Chương Liên Căn nghĩ có thể giúp đỡ, Chương Vân nói cũng muốn đi theo, nàng khác với Chu thị chủ yếu không phải là giúp đỡ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy loại máy ép gỗ cổ xưa này, nên cảm thấy mới mẻ, tò mò nên muốn đi theo, Chu thị thấy hôm nay trời không có tuyết nên cho con đi theo.
Bốn người họ bước trên tuyết và băng qua con đường nhỏ về phía cửa thôn, ngôi nhà tổ cũ cách lối vào thôn không xa.
Thời tiết này đã diễn ra được ba chín ngày, đất đai đã đóng băng, ruộng không còn việc làm, nông dân đều ở nhà nghỉ ngơi, vì vậy khi nhà Chương gia khiêng sọt qua thôn xóm thì gặp phải nhiều người đi lên chào hỏi, người cùng thôn hầu hết đều quen biết, có người hỏi sao bột trong rổ, Chương gia cũng không giấu diếm chuyện gì, chạy tới chỉ nói ép dầu mà không đi vào chi tiết, bước chân không chậm trễ, vội bước đến hội trường của nhà tổ tiên cũ.
Chương Vân đi theo sau, thấy cha, nương đi ép dầu, ai nấy đều kinh ngạc, người trong thôn đều ép dầu hạt cải, mùa xuân thu hoạch hạt cải dầu, lúc đó cũng ép dầu, lúc đó chủ yếu là ép dầu đậu phộng và đậu nành, cũng chỉ ép dầu vào tháng 8, tháng 9, tháng 12 âm lịch này chưa có người ép dầu, lúc này Chương Gia nói rằng mình sẽ ép dầu, khó trách ai ai cũng ngạc nhiên.
Đợi đến khi người Chương gia đi qua toàn bộ ngôi đình trong thôn, Chương Vân liếc mắt nhìn lại, trong lòng thầm nghĩ, chuyện ép dầu từ quả hoa trà này, e rằng không được bao lâu nữa sẽ lan tràn đi khắp nơi