Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 311: Tiểu Bạch Gia Nhập


Đọc truyện Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! – Chương 311: Tiểu Bạch Gia Nhập


Hàn Phỉ dần dân khôi phục tinh thần lại từ trong kinh ngạc, nàng nhìn Bách Lý Mân Tu, vẻ mặt kia vô cùng chăm chú, có thể thấy hắn không phải nói đùa.

Bách Lý Mân Tu cũng không giục, chỉ duỗi tay ra, cũng không thu hồi lại, rất có ý tứ nếu Hàn Phỉ không đáp ứng hắn sẽ không chịu thu tay.
Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ đột nhiên nói: “Tiểu Bạch, ngươi cũng câu dẫn cô nương nhà lành như thế sao?”
Bách Lý Mân Tu sửng sốt.
Hàn Phỉ tiếp tục nói: “Ngươi xem người đi, thái độ thâm tình như vậy, không biết còn tưởng rằng ngươi đang cầu hôn chứ không phải là đang hoan nghênh ta vào Vân Hỏa ngươi đấy!”
Bách Lý Mân Tu có chút không hiểu cầu hôn là gì, nhưng điều này không trở ngại hắn hiểu ra ý tứ từ nụ cười trêu chọc của Hàn Phỉ.

Bách Lý Mân Tu có chút dở khóc dở cười, nhưng chung quy, hắn vẫn thu tay về.

Hắn biết rõ ý tứ của Hàn Phỉ, đáp lại hài hước như vậy, chính là gián tiếp từ chối, nàng chính là người khiến người ta vừa yêu vừa hận như vậy.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Bách Lý Mân Tu thu tay về, còn có có một chút do dự, trước mặt có một người nói với nàng, hoan nghênh nàng định cư vô điều kiện, đối với việc các nàng bôn ba thời gian dài như vậy, trốn đằng đông nấp đằng tây nhiều thời gian như vậy mà nói, điều này có sức mê hoặc nhất định.


Nhưng lí trí nói cho Hàn Phỉ biết, Vân Hỏa, chung quy không phải là nơi ở lâu dài.
Hàn Phỉ đưa tay, ra hiệu cho mấy người Tiểu Ngộ Không lùi về sau, điều này khiến năm người kinh ngạc, trong lúc nhất thời không lập tức làm theo.
Tề Ngộ Không không nhịn được hỏi: “Thủ lĩnh, ngươi muốn chúng ta lui ra, cái này, cái này, cái này không hay lắm đâu.

Vạn nhất tên Thái tử điện hạ này..”
Ngọc Long cũng không đồng ý, nói: “Thủ lĩnh, tâm thái phòng bị của ngươi quá kém, vẫn để cho chúng ta canh chừng người này đi.”
Ba người Giáp, Ất, Bính cũng gật đầu tán đồng.
Hàn Phỉ cười cười, tầm mắt vẫn nhìn Bách Lý Mân Tu, nói với bọn hắn nói: “Không cần thiết, Bách Lý điện hạ vừa nãy cũng thịnh tình mời chúng ta đi Vân Hỏa, nói vậy cũng sẽ hết sức vui vẻ giúp ta việc này đi, những thủ đoạn này có vẻ ta quá không có tình người, không bằng như vậy, Bách Lý điện hạ có bằng lòng đồng hành cùng chúng ta một đoạn đường hay không?”
Hàn Phỉ giống như nhớ ra gì đó, lại bổ sung một câu: “Tất nhiên sẽ không khắt khe với Thái tử điện hạ mảy may, nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt.

Thế nào?”
Bách Lý Mân Tu thở dài một hơi, nói: “Nếu như ta không đồng ý, thì sẽ thế nào?”
Hàn Phỉ híp mắt, nói: “Điện hạ chắc là còn nhớ những ngày tháng ở thôn Thủy Biên Thôn chứ?”
Thân thể Bách Lý Mân Tu không tự chủ được mà run run.

Những ngày hắn phải mặc nữ trang giả bộ bệnh nhân nằm ở trên giường, đáng chết! Gặp quỷ rồi! Hắn thật sự không muốn nhớ lại chút nào!
Hàn Phỉ thấy sắc mặt vốn bình tĩnh của hắn trong nháy mắt vặn vẹo, vô cùng không phúc hậu cười ra tiếng, nói: “Bách Lý điện hạ suy tính thế nào?”
Bách Lý Mân Tu đành chấp nhận số phận, nói: “Nếu như ta đáp ứng ngươi chuyện này, vậy Hàn cô nương có bằng lòng đáp ứng ta một yêu cầu được không?”
Hàn Phỉ nhíu mày, không nghĩ tới người đàn ông này lại còn đề cập điều kiện với nàng, nhưng cũng không lập tức từ chối, chỉ nói: “Thái tử điện hạ có thể nói một chút xem sao.”
Bách Lý Mân Tu bình tĩnh nói: “Ta muốn ngươi, đơn độc tiến vào hoàng cung Vân Hỏa quốc ở lại mấy ngày, xem như là khách nhân của ta.”
Nghe vậy, năm người Tề Ngộ Không đều trợn mắt ngoác mồm, Tề Ngộ Không lại càng trực tiếp không nhịn được nói: “Ngươi quả nhiên là đang đánh chủ ý lên thủ lĩnh của chúng ta! Ngươi quá là xấu xa! Nói nửa ngày, thì ra ngươi lại là người như vậy!”
Hàn Phỉ kêu một tiếng: “Tiểu Ngộ Không.”
Tề Ngộ Không lập tức ngậm miệng, không nói lời nào.
Hàn Phỉ quay đầu, trầm tư một hồi, Bách Lý Mân Tu chờ nàng trả lời.


Cho tới lúc nói yêu cầu vừa rồi, ngay cả bản thân Bách Lý Mân Tu cũng không hề dự liệu trước, hắn chẳng qua là đột nhiên sản sinh ý niệm này, lại đột nhiên nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt nói ra khỏi miệng kia, chính hắn cũng kinh ngạc, nhưng lại không hối hận chút nào, thậm chí còn có chút mong đợi.

Nếu như, ban đầu bọn họ không gặp gỡ tại Hàn Linh, nói không chừng kết quả mọi chuyện sẽ khác.
Bách Lý Mân Tu có chút chờ mong.
Hàn Phỉ im lặng rất lâu, sau cùng mở miệng nói: “Được, ta đồng ý, đến lúc đó liền quấy rối Thái tử điện hạ.”
Tề Ngộ Không ngăn cản nói: “Thủ lĩnh, như vậy không thích hợp, chuyện này..”
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: “Ta nghĩ, Bách Lý điện hạ nhất định sẽ lấy thái độ tiếp đãi khách nhân mà tiếp đãi ta, không phải sao? Ở Hàn Linh ta là một ctội phạm truy nã, đã rất lâu không có người nào nguyện ý tiếp đãi ta, thời cơ tốt như vậy thật khó khăn mới có, ta coi như là tốt số, trước tiên cảm ơn điện hạ.”
Mấy câu nói này, tiến thối thỏa đáng, vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng Bách Lý Mân Tu lại cảm thấy không thoải mái vô cùng, trong lòng giống như có một cây gai ghim chặt.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng lại dùng kính ngữ như thế, trái một câu điện hạ, phải một câu Thái tử, vô hình trung, làm cho khoảng cách giữa hai người thật vất vả mới tới gần lại bị đẩy ra xa.
Bách Lý Mân Tu đột nhiên nói: “Hàn Phỉ, đừng gọi ta là điện hạ.”
Hàn Phỉ sững sờ, tuy không hiểu tại sao hắn lại yêu cầu như vậy, nhưng nàng cũng nghe theo: “Vậy được, Tiểu Bạch.”
Hắn không muốn nghe, nàng cũng lười phải dùng kính ngữ đây!
Hàn Phỉ quay đầu nói với năm người đang trợn mắt ngoác mồm: “Các ngươi giúp Tiểu Bạch chuẩn bị đi, trời sáng hắn sẽ cùng chúng ta lên đường.”

Lại quay về phía Bách Lý Mân Tu nói: “Ngươi không có vấn đề gì chứ? Nếu có cũng không được, ngươi bây giờ là khách nhân của ta, khách theo chủ, ngươi nhất định phải theo chúng ta đi.”
Bách Lý Mân Tu đối với lời nói vô cùng bá đạo như vậy có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn gật đầu nói: “Có thể.”
Giải quyết một chuyện phiền lòng, tâm tình Hàn Phỉ tốt hơn rất nhiều, nàn muốn lợi dụng tất cả mọi thứ có thể từ vị Thái tử điện hạ, người ta còn có thể bất kể hiềm khích lúc trước mời nàng, thậm chí không có bất kỳ khó chịu nào, Hàn Phỉ cảm giác mình thật sự có chút vô liêm sỉ.
“Tiểu Bạch, ngươi..” Hàn Phỉ nhỏ giọng nói.
Bách Lý Mân Tu trầm mặt xuống, nắm chặt tay, nói: “Không cần phải nói cảm ơn.” Hắn chán ghét nàng nói như vậy.
Chuyện Bách Lý Mân Tu gia nhập vào đội ngũ liền quyết định như vậy, nhưng bởi vì trời tối người yên, không có bao nhiêu người biết được, đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, sau khi mọi người thức dậy, phát hiện trong đội ngũ nhiều thêm một nam nhân phong độ phiên phiên, anh quân phi phàm, cũng đều kinh sợ.

Nhất là người đàn ông này còn đi theo bên người Hàn cô nương! Lại còn cùng Hàn cô nương chuyện trò vui vẻ! Còn cùng Hàn cô nương đầu mày cuối mắt! Nói chung, chính là quá mức hài hòa!
Thôn dân thôn Thủy Biên tất nhiên là nhận ra Bách Lý Mân Tu, đối với một người đã từng trợ giúp thôn của bọn họ, cũng ở chung qua một đoạn thời gian, đều vạn phần nhiệt tình, nhất là quan hệ của hắn vầ Hàn cô nương có vẻ vô cùng thâm hậu, vì vậy lại càng thêm nhiệt tình, nhiều người quen biết cũng chạy tới chào hỏi Bách Lý Mân Tu, mà vị Thái tử điện hạ này cũng không làm cao chút nào, đáp lại rất nhiệt tình.

Trong lúc nhất thời, quan hệ vô cùng hòa hợp.
Người nhà họ Dư lúc nghe nói người này là Thái tử điện hạ của Vân Hỏa vốn cũng sợ mất mật, bọn họ là người dân phổ thông, nơi nào từng thấy qua nhân vật đẳng cấp cao như vậy, ngay cả Tần Vương cũng đã làm bọn họ có chút run lẩy bẩy, hiện tại trực tiếp đến một vị Thái tử!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.