Vương Gia Ta Rất Trách Nhiệm!

Chương 9: Thức Tỉnh!


Đọc truyện Vương Gia Ta Rất Trách Nhiệm! – Chương 9: Thức Tỉnh!

Lãnh Phượng cởi hết quần áo, khoanh chân ngồi trên giường. Từ trong tiềm thức hắn biết rằng hồn lực của mình đang thức tỉnh.
Trong thế giới này, con người sinh ra đã có hồn lực gọi là Tạp Hồn. Đây là loại hồn lực mà ai sinh ra cũng có nhưng có điều Tạp Hồn này nếu không có nhiều năm khổ luyện thì cũng chẳng khác gì người bình thường.
Ở Lưu Vân đế quốc và Khôi Nguyên đế quốc cũng chỉ có một bộ phận nhỏ người có nội lực mà thôi. Bởi vì cuộc đời của loài người rất ngắn người luyện công thâm hậu nhất cũng chỉ sống đến 130 tuổi.
Mà mỗi người đâu phải ai cũng có thời gian để tu luyện. Đối với một người bình thường mất gần 40 năm tu luyện thì chẳng khác nào cướp đi thanh xuân, tuổi trẻ của họ. Mặt khác trong 40 năm đó tiền ăn mặc ở lấy ở đâu ra?
Cho nên hầu như chỉ có người người trong giới quý tộc, quan lại, vua chúa mới có thể tu luyện. Người bình thường chỉ dùng Tạp Hồn để rèn luyện sức khỏe mà thôi.
Nhưng đâu chỉ có thế! Bên cạnh Tạp Hồn còn có 5 loại hồn lực đặc biệt khác là Kim Hồn, Mộc Hồn, Thủy Hồn, Hỏa Hồn, Thổ Hồn tương ứng với ngũ hành Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ.

Người tu luyện một trong những hồn lực này đủ khả năng để làm một tướng quân trong quân đội. Nhưng những người có hồn lực đặc biệt này rất ít. Nếu một trăm đứa trẻ được sinh ra thì có đến 99 đứa trẻ là Tạp Hồn chỉ có một đứa trẻ còn lại mang hồn lực đặc biệt.
Những hồn lực này không truyền theo dòng họ mà do bẩm sinh. Như cha mẹ là Hỏa Hồn nhưng có thể sinh ra những đứa con chỉ có Tạp Hồn hoặc ngược lại. Ưu điểm lớn nhất của những hồn lực này là tốc độ tu luyện nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Thực ra Lãnh Phượng trước đây cũng được coi là kì tài võ học, thân mang Hỏa Hồn nhưng Lãnh Phượng bắt đầu nghi hoặc tại sao thân thể hắn lại có dấu hiệu một loại hồn lực đặc biệt nữa sắp thức tỉnh.
Khoảng một giờ sau, hắn mới dần hiểu ra thống khổ như vậy vì đây mới là hồn lực được ông trời ban cho hắn khi đến thế giới này. Nhưng tiếc thay chủ thể trước đây là Hỏa Hồn-một hồn lực tương khắc với Thủy Hồn-hồn lực của hắn. Đây chính là nguyên do.
Mắng thầm một câu Lãnh Phượng cắn răng cố gắng điều khiển hai loại hồn lực đang kịch liệt xung đột này dịu lại. Hắn biết rằng bây giờ không bình tĩnh điều khiển hoàn thành tốt việc này thì tương lai con đường võ học của bản thân sẽ bị cản trở thậm chí bây giờ hắn có thể nổ chết tại chỗ.
Lửa và nước, cái nào mạnh hơn? Câu hỏi này không thể trả lời được. Nhưng trong trường hợp này, với một Hỏa Hồn đã thức tỉnh và phát triển hơn 20 năm và một Thủy Hồn vừa thức tỉnh thì cái nào mạnh hơn đã quá rõ ràng.
Quanh thân Lãnh Phượng lúc này có một luông khí bốc lên. Lãnh Phượng kinh sợ, Thủy Hồn của hắn đang bị Hỏa Hồn triệt tiêu.
Không được! Không thể được!
Đây có thể coi là hồn lực chính thức của hắn, sao có thể trơ mắt nhìn nó biến mất được.
Đúng lúc này Lãnh Phượng thấy sau gáy mát lạnh. Nếu hắn có đôi mắt từ phía sau thì hẳn sẽ phải kinh ngạc vì trên cái gáy non nớt xuất hiện những tia sáng bạc tỏa ra từ cái bớt đen.
Lãnh Phượng cảm thấy thân mình được một dòng nước ấm bao bọc. Nó như một bàn tay ôn nhu xoa dịu sự xung đột của hai hồn lực cũng chậm rãi đưa Lãnh Phượng vào giấc ngủ.

==-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Khi tỉnh dậy, Lãnh Phượng phát hiện bản thân đang nằm trên một bãi cỏ.
Giật mình bật dậy, hắn nhận ra bản thân đang ở trong một không gian kì lạ. Bao trùm cả không gian là một màu xanh -màu xanh của cỏ và màu xanh của nước. Sau khi đi vòng quanh một lượt, Lãnh Phượng ước chừng không gian rộng đến gần 2 kilomet vuông. Chiếm nửa diện tích chính là một cái hồ lớn. Xung quanh không gian được bao bọc bởi một loại dây leo kỳ lạ, chúng mọc sát nhau cứng rắn như một bức tường, mọc lên cao thành hình cung, một thứ ánh sáng lóa mắt giống ánh sáng mặt trời nhưng không phải mặt trời làm che đi điểm cuối của dây leo. Cả không gian giống như một cái lồng khổng lồ.
Lãnh Phượng bước tới gần cái hồ. Lý trí nói cho hắn biết cái hồ này có điểm bất thường.
Sau khi đi khắp một lượt Lãnh Phượng phát hiện ngoài cỏ ra thì không có bất cứ vật thể sống nào cả.
Nếu muốn ra khỏi chỗ này chỉ còn cách nhảy xuống hồ mà thôi, nghĩ liền làm, Lãnh Phượng đến gần mặt hồ rồi kinh ngạc thấy một khuôn mặt yêu nghiệt xuất hiện dưới nước. Hắn tự hỏi đây chính là khuôn mặt khi lớn lên của thân thể này sao?
Quả thực rất đẹp…

Quả thực rất tuấn…
Quả thực rất giống tiểu bạch kiểm…
Quả thực chính là mỹ nữ họa thủy trong truyền thuyết…….
… ….Quả thực..rất Chết Tiệt!
Mẹ nó! Tên này lớn lên định làm trai bao sao? Lớn lên đâu cần…..như vây? May mắn cơ thể này được cái rất đàn ông cơ thịt nổi lên cuồn cuộn. Mất mỗi cái là nước da này thật không thể chấp nhận. Da trắng sao? Lãnh Phượng nhếch mép hắn sẽ biến nó trở về bản chất nguyên thủy của một thằng đàn ông-cái mà hắn thích. Mặc dù dễ nhìn hơn diện mạo trước đây nhưng Lãnh Phượng cảm thấy nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.
Bỏ qua vấn đề khuôn mặt, Lãnh Phượng từng bước nhảy xuống hồ. Hầu như tất cả tài năng của hắn đều là do gian khổ học và luyện tập nhưng chỉ có mỗi môn bơi lội này thì không hiểu sao không dạy cũng biết đặc biệt thành tích bơi lội của hắn cũng rất không tồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.