Đọc truyện Vương Gia Ta Rất Trách Nhiệm! – Chương 20: Thích Nghi
Tây Vương phủ là một trong những phủ đệ xa hoa giàu có nhất kinh thành Lưu Vân đế quốc.
Điều này khiến Lãnh Phượng rất thỏa mãn. Nếu trước đây tất cả những thứ này hắn có thể kiếm được, vậy đã có thể tự do từ lâu rồi.
Từ khi tiếp nhận ký ức nguyên chủ, Lãnh Phượng đã có một cái nhìn sâu sắc về thế giới hiện nay hắn đang sống.
Ngoài địa hình, lịch sử, võ thuật ra thì thế giới này giống như thời cổ đại của người phương Đông.Những sự vật sự việc được miêu tả qua những trang sử sách lại hiện lên rõ mồn một từ chế độ chính trị, văn hóa, giáo dục, tín ngưỡng đến thời trang, ẩm thực…
Xã hội phát triển cho đến tận bây giờ luôn gắn liền những tín ngưỡng, định kiến đã áp đặt từ lâu.
Chế độ quân chủ chuyên chế với tín ngưỡng nho giáo “tam cương ngũ thường” đã phổ biến và được đưa vào hệ thống giáo dục cơ bản trên toàn quốc.
Việc trọng nam khinh nữ còn được thực thi sâu sắc hơn cả chế độ “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung; Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu”(Vua khiến bề tôi chết mà bề tôi không chết là bất trung; Cha khiến con chết mà con không chết là bất hiếu).
Lãnh Phượng không thể một tay che trời thay đổi thế giới này. Muốn sống chỉ có thể thấu hiểu bản chất và hòa nhập vào mà thôi.
Mà điều này cần thời gian, Lãnh Phượng cần thời gian để làm quen với mọi thứ nơi đây, để thích nghi với cuộc sống mới. Trước đó bản thân hoặc chỉ có một mình hoặc lên đường cùng mấy người khác về kinh hắn không lo ai đó phát hiện ra điều gì.
Nhưng bây giờ thân đã ở kinh thành, trở thành một vương gia dưới một người trên vạn người, rất nhiều con mắt bắt đầu chăm chăm nhìn vào không thể tùy tiện như trước nữa.
Hít một hơi thật sâu, Lãnh Phượng nhẹ giọng:
-An Dĩ Thuần.
-Có thuộc hạ.
-Võ công của ngươi như thế nào rồi?
-Bẩm, đã khôi phục toàn bộ.
Lãnh Phượng tiện tay vứt ngọc bội thân phận ra.
-Nói với quản gia, bản vương ra lệnh phạt lệnh cấm toàn bộ người Kiều Các trong vòng một tháng bất cứ ai cũng không được bước chân ra khỏi vương phủ…
-Tìm một ma ma trong cung tới dạy các nghi thức cho tiểu Quận vương, Quận chúa, còn nữa bổ sung một loạt những thứ còn thiếu cho Yên Vũ Các…
-Và cho người đến hoàng cung nhắn cho Thái hậu, một tháng sau bổn vương sẽ đến tạ lỗi. Đi nhanh đi.
-Thuộc hạ đã biết.
,
Một tháng-nói ngắn không ngắn nói dài không dài. Trong một tháng này Lãnh Phượng không hề bước ra khỏi thư phòng nửa bước, toàn bộ thời gian là sắp xếp lại những trí nhớ và bắt đầu luyện tập qua.Đến bữa thì có vài nha đầu thay phiên mang cơm đến.
Thành quả là tất cả những việc tường tận từ nhỏ đến lớn của Tây Vương, Lãnh Phượng đều đã nắm được. Tri thức kiếp này với tri thức kiếp trước, võ công kiếp này với công phu kiếp trước chúng đang dần hòa quyện vào nhau. Và Tây Vương trước đây cũng đã hòa vào một thể với Lãnh Phượng hiện tại.
Hai người-tuy hai mà một. Chỉ là linh hồn của của “Tây Vương” đã hoàn toàn biến mất, chủ hồn trong thân xác này chính là Lãnh Phượng. Duy nhất Lãnh Phượng mà thôi.
Hắn tự gia hạn cho mình thời gian là một tháng, sau một tháng này hắn sẽ thay đổi, tỉ như giống người nơi này hơn một chút.
Cánh tay giơ lên run run đẩy nhẹ cánh cửa thư phòng. Tim Lãnh Phượng đập nhanh hơn, giây phút này chính là khi hắn chính thức chuyển kiếp, tiếp nhận thân phận và những con người mới.
Nắng vẫn vàng, cây vẫn xanh, và bầu trời vẫn cao và trong như vậy.
Khung cảnh yên ả mà lòng người thì rung động mãnh liệt.
,
-Mẫu thân, Nguyệt Nhi đói bụng.
-Ngoan, phụ vương ngươi còn chưa đến.
-Nhưng mà ta đói….
Lãnh Nguyệt vừa mè nheo vừa chăm chăm nhìn sơn hào hải vị trên bàn. Cả tháng vào phủ được ăn ngon mặc đẹp hơn nhưng sức kháng cự với đồ ăn ngon vẫn còn rất thấp.
-Hức..Hức…Đi theo Phụ vương thực khổ..ô ô. Ngồi bị mắng, đi cũng bị mắng, ăn cũng bị mắng, không được cưỡi ngựa, không được đi chơi, …Hu..Hu…Giờ ăn cũng không được ăn. Ta không muốn ở đây nữa.
-Quận chúa, nhị phu nhân chỉ muốn tốt cho ngài thôi.
-Ta không cần.
Lãnh Nguyệt gạt bỏ tay lão ma ma, đùng đùng nổi giận chạy ra ngoài.
-Nguyệt Nhi.
-Quận chúa, đừng chạy.
,
Lãnh Phượng tắm xong cảm thấy nhẹ người hẳn. Thời gian ở bẩn vừa rồi thật kinh khủng.
Vừa đến cửa phòng ăn đã thấy một bé gái đang chạy ra ngoài. Đây không phải Đại Quận Chúa Lãnh nguyệt của hắn sao? Sao nước mắt tùm lum vậy?
Nhìn tình hình này, có vẻ như thời gian tới hắn sẽ không nhàn rỗi. Con đường phía trước còn gian nan lắm đây!