Đọc truyện Vương Gia Ta Rất Trách Nhiệm! – Chương 15: Lãnh Âu Nam
– Lãnh Phượng, huynh đệ tốt của ta, ngươi còn dám về sao?
Người đến khí tức vô cùng mãnh liệt, Lãnh Phượng có thể cảm nhận thấy sự phẫn nộ trong lời nói của người này. Cười khổ một tiếng, đây chẳng phải là hoàng đế Lưu Vân đế quốc Lãnh Âu Nam, hoàng huynh của hắn sao? Chân nhún một cái Lãnh Phượng đã phi thân lên nóc nhà. Người này hắn không thể không đích thân tiếp đón.
Trên nóc chính sảnh Trúc Uyển trang viên là hai người nam nhân đang đứng đối mặt nhau. Đây là lần đầu tiên Lãnh Phượng nhìn thấy một vị hoàng đế thực thụ. Trước đây khi đang là một ngôi sao giải trí Lãnh Phượng từng tham gia diễn vai hoàng đế cho một bộ phim cổ trang. Phong phạm đế vương được hắn triển khai hết cỡ nhưng nhìn người trước mắt liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Đây là một nam nhân cực kỳ anh tuấn. Tuy không đẹp mắt bằng cái bản mặt yêu nghiệt của hắn nhưng lại có được sự uy nghiêm của bậc đế vương. Dáng người cân đối nhìn qua cao ngang với hắn nhưng tạo cho người ta cảm giác trước mắt là một ngọn núi to lớn khiến ai cũng không dám tùy tiện ngước nhìn trừ một người đang tỉ mỉ đánh giá vị hoàng đế trẻ là Lãnh Phượng.
– Hắc hắc, tin tức của huynh thật nhanh nhạy, ta vừa đến thì huynh đã không ngại đường xa cải trang vi hành đi tiếp đón rồi, thật ngại quá.
Trong trí nhớ vị hoàng huynh này đối xử với người khác rất ôn hòa, chỉ có những người thân thiết mới biết được bộ mặt thật của hắn. Lãnh Âu Nam là một con cáo già chính hiệu, cực kỳ phúc hắc không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Đối với nguyên chủ tuy rất thật tâm nhưng từ bé đến lớn Tây Vương oai phong lẫm liệt này chẳng biết đã nếm bao nhiêu khổ rồi.
Lần này “bỏ nhà ra đi” đã chính thức thức tỉnh cơn nóng giận của tên này, chắc nghe tin “đệ đệ tốt” trở về liền muốn tới đây ngay “dạy bảo” đây.
– Ta quả thật muốn từ xa tiếp đón nhưng vì quá nhớ thương Hoàng đệ không thể kiềm chế mà nửa đêm tới đây, Hoàng đệ ngươi không chào đón ta sao?
– Tiểu đệ nào dám, Hoàng huynh là thiên tử quyền thế ngập trời, đức cao vọng trọng, muôn dân kính ngưỡng, tiểu đệ chỉ dám âm thầm bội phục từ xa.
– Hừ….vì một nữ nhân mà ngươi làm ra cái hành động ngu xuẩn này, ta phải xem ba năm qua ngoại trừ mạnh miệng hơn ngươi còn học được cái gì không?
Lời còn chưa dứt, Lãnh Âu Nam đã lao đến nắm đấm thẳng tắp hướng về phía Lãnh Phượng công kích. Bàn tay nắm chặt mang theo lửa giận vô hình nhanh chóng lao nhanh tới. Lãnh Phượng làm một thủ thế tránh thoát.
– Hoàng huynh ta không chắc sẽ thắng ngươi nhưng ta khẳng định là sẽ không thua ngươi.
– Vậy sao?
Nói rồi thoăn thoắt cúi người xuống đạp nhanh về phía Lãnh Phượng. Quả thực tốc độ của Lãnh Âu Nam rất nhanh. Nếu không phải Lãnh Phượng cũng là một cao thủ chỉ sợ khí thế để nói chuyện cũng không có mất. Thật không ngờ ba năm làm hoàng đế chính sự nhiều như mây mà nội công vẫn tiến bộ ngang với ba năm khổ luyện của Lãnh Phượng. Thật không biết vị Tây Vương trước kia là phế vật hay Lãnh Âu Nam trước mặt là thiên tài nữa.
– Bụp.
Chỉ lơ đãng một chút mà ngực trái Lãnh Phượng đã trúng một đấm. Cảm giác đau đớn bắt đầu dâng lên nhắc nhở hắn không được sao nhãng nữa. Đây là một sự “dằn mặt”, không thể cứ như vậy mà bị hung hăng mặc người đánh một trận được. Tương lai lợi hai ra sao cũng bị cười nhạo cho xem.
Nghĩ vậy Lãnh Phượng nhanh chóng triển khai tấn công. Mục tiêu của Lãnh Phượng là khuôn mặt anh tuấn kia nha.
Hắc..hắc…một vị hoàng đế mà mặt mày bầm dập trong tay hắn thì thật….chậc ..chậc..nghĩ đến đã thấy thoải mái.
Hai nắm đấm nhanh chóng đánh về Lãnh Âu Nam. Có lẽ cả hai đều biết đây là cuộc “dạy dỗ” nội bộ gia đình chứ không phải chiến đấu sinh tử nên cả hai tuy có sử dụng nội lực nhưng đều không đánh vào tử huyệt.
Rất nhanh sau đó Lãnh Phượng có chút bực mình, không những không đánh được vào khuôn mặt kia mà còn chẳng chiếm được chút tiện nghi nào lại còn bị đấm một phát nữa. May mắn có nội lực hộ thể nếu không Lãnh Phượng đã nội thương nghiêm trọng rồi. Tên Lãnh Âu Nam này thật đủ ác độc, đúng là vuốt mặt mà không nể mũi, đánh không chút lưu tình nào cả.
Trận đánh này cũng giúp Lãnh Phượng hiểu ra, bản thân hắn vẫn còn chưa khống chế nội lực thuần thục được. Công phu trước đây của Tây Vương tuy rất tốt nhưng Lãnh Phượng vẫn quen sử dụng công phu kiếp trước hơn.
Hai loại bất đồng này làm hắn lại ăn mấy lần đau khổ từ Lãnh Âu Nam.
Có lẽ do bị đả kích quá nặng nề, chiến ý trong người bỗng hừng hực tăng lên. Sàn đấu đã không còn là nóc nhà nữa hai người đã chuyển địa điểm xuống cái đồi nuôi ngựa sau sảnh rồi.
– Hoàng đệ, không tệ, không tệ…
– Hoàng huynh ngươi cũng vậy…..
Trận đấu không vì đổi địa điểm mà mất đi chiến ý, trái lại càng thêm tự do hành động hơn. Cả hai như hai con thiêu thân lao vào, Lãnh Phượng điều chỉnh nội lực ngày càng linh hoạt, Lãnh Âu Nam dường như tìm được nơi phát tiết buồn bực.
Một khắc sau, trận đấu vẫn không phân thắng bại nhưng tâm tình hai người tựa hồ rất tốt.
– Thống khoái.
– Thống khoái.
Không hẹn mà nói giống nhau.
Lãnh Phượng cảm giác rất thoải mái. Nội lực yếu đi nhưng đã tinh thuần hơn phần nào, động tác càng thêm linh hoạt không những thế trận đánh hôm nay mang đến cho hắn rất nhiều kinh nghiệm.
Quả nhiên cường giả nơi đây là vô cùng vô tận. Cứ tưởng bản thân đã rất mạnh vậy mà lại có thể gặp đối thủ dễ dàng như vậy. Nếu mỗi ngày có thể cùng người này đánh một trận Lãnh Phượng tin rằng chắc chẳng bao lâu nữa hắn có thể đánh thắng.
Đánh nhau một hồi, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại, một trận đánh lâu như vậy nhưng mà không ai có thương tổn nào quá lớn. Lãnh Phượng nhìn người đàn ông trước mặt nhếch miệng, người này ….không tồi