Đọc truyện Vương Gia Ta Rất Trách Nhiệm! – Chương 12:vợ Con?
Trúc Uyển trang là một trong số những gia tài của Tây Vương.
Trúc Uyển-cái tên rất hay nhưng thực chất lại chỉ là nơi để nuôi ngựa. Trang viên này nằm ở ngoài Hàm Tử thành. Chỉ cần đi qua thành này chừng 5 dặm là đến kinh thành rồi. Hiện tại cũng có thể coi là đã đến nơi.
Thực ra lựa chọn Trúc Uyển trang Lãnh Phượng cũng có mục đích.
Nguyên chủ chưa lập gia thất nhưng vẫn có 2 sườn phi, 1 thiếp. Trong đó một sủng phi là Lưu Nhược Ninh-thân muội muội của Lưu Tích Văn. Nhờ có gương mặt có ba phần giống đại tỷ của mình Lưu Nhược Ninh thành công đoạt được sủng ái và quyền lực quản lý vương phủ.
Sườn phi còn lại là Đường Ngọc Vy tam tiểu thư một viên quan lục phẩm, một tiểu thiếp là Mạc Vô Doanh người đương kim Thái hậu ban cho.
Trước đây sau khi nắm được quyền lực, Lưu Nhược Ninh cho bán hết mấy nha đầu có chút tư sắc. Ngoại trừ quản gia vương phủ hầu như những người có chức vụ cao trong vương phủ đều lần lượt bị thay đi.
Mạc Vô Doanh là người của Thái hậu, Lưu Nhược Ninh còn chưa dám động nhưng Đường Ngọc Vy chỉ là một tiểu thư con quan lục phẩm thì nàng ra sức chèn ép.
Lưu sườn phi, Đường sườn phi và vị tiểu thiếp kia đều vào vương phủ cùng một thời điểm nhưng ba người có ba đãi ngộ khác nhau.
Lưu Nhược Ninh nhờ chị mình mà có thể cầm quyền quản lý vương phủ trở thành một sủng phi, Mạc Vô Doanh chỉ mang tính chất làm gián điệp của Thái hậu không nói.Trái lại Đường Ngọc Vy ngay từ khi vào vương phủ đã bị vứt sang một bên không ai đoái hoài tới.
Khi đó nguyên chủ bị đại tiểu thư Tể tướng Lưu Tích Văn từ chối, một đường uống rượi say quên trời quên đất lang thang trên nóc vương phủ không cẩn thận nhìn thấy Đường Ngọc Vy đang tắm.
Rượi say, thất tình, máu dồn lên não không nói thì ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, đêm đó chính là đêm viên phòng đầu tiên của Đường Ngọc Vy.
Qua lần đó tuy nguyên chủ không quay lại lần nào nữa nhưng Đường Ngọc Vy đã mang thai.
Khi tin tức loan truyền khắp vương phủ cũng là lúc Lưu Ngược Ninh nổi trận lôi đình bắt đầu chú ý soi mói toàn bộ sinh hoạt của Đường Ngọc Vy.
Chưa đầy một tháng sau với đủ loại lý do: trộm cắp, không tuân thủ nữ tắc, bị thầy cúng nói mang thai thiên sát cô tinh….Lưu sườn phi thành công đuổi Đường Ngọc Vy ra khỏi vương phủ-cũng là đưa nàng bụng mang dạ chửa đến Trúc Uyển trang.
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Ba chiếc xe ngựa tiến vào trang viên với sự đón tiếp của toàn bộ kẻ trên người dưới Trúc Uyển trang.
Cảnh tượng thật đẹp mắt, Lãnh Phượng nghĩ thầm.
Thực ra An Dĩ Thuần đã một mình một ngựa tới đây thông báo và tìm đại phu trước rồi chỉ có mấy người Dương Na Hương một đường muốn đi chậm nên mới lâu vậy thôi.
Bước xuống xe ngựa chính là cảnh tiếp đón trang trọng của chủ tớ ở đây.
-Lão nô tham kiến vương gia.
Bước tới chính là một bà tử chừng gần 60 tuổi đây chính là “cựu nô” trong vương phủ được đưa đến đây quản lý trang viên an hưởng tuổi già. Lãnh Phượng không có chút ký ức nào về người này cả.
-Thần thiếp tham kiến vương gia.
-Phụ vương.
-Phụ vương.
-“…..”
Lãnh Phượng nhìn sang phải thấy một cô gái mảnh mai chừng 20-21 tuổi, dáng người yểu điểu, nước da trắng nõn, mái tóc đen mềm mại quấn lên có vài cọng lưa thưa rủ xuống khuôn mặt nhỏ đang cúi xuống.
Bên cạnh nàng có hai đứa bé một trai, một gái chừng 4 tuổi phấn điêu ngọc mài bộ dáng rất giống hắn khi mới xuyên qua. Bé gái tóc thắt bím mở đôi mắt đen láy ngước lên tò mò nhìn hắn, bé trai đứng bên cạnh cũng vậy ngước lên nheo nheo mắt đánh giá hắn giống như tò mò khi bắt gặp một sinh vật lạ vậy. Cả 2 đứa bé đứa nào cũng quần áo xộc xệch. Bộ dáng chẳng giống mấy công tử tiểu thư con nhà quyền quý gì cả.
Vợ con hắn sao????
-Tốt lắm, tất cả đứng lên đi.
Lúc này Lãnh Phượng mới nhìn rõ mặt thiếu phụ, mắt hạnh mày ngài môi mím chặt nhìn hắn có chút sợ hãi xa cách. Đây là Đường Ngọc Vy.
Cũng đúng lúc này Dương Na Hương bế Dương Miên Nhi cùng Đỗ Loan Loan bước ra.
Đường Ngọc Vy nhìn ngây một lúc rồi gượng cười đẩy hai đứa bé lên trước:
-Vương gia đây là Phi Nhi, Nguyệt Nhi.
Cặp sinh đôi bước lên trước mà Lãnh Phượng cũng phối hợp ngồi xuống đối mặt với hai đứa trẻ.
-Phụ thân hảo soái.
Đứa bé gái cười khanh khách sờ sờ lên mặt hắn.
-“……”
-“……”
Nô tài và mấy người xung quanh im bặt, nhìn chằm chằm Lãnh Phượng như thể một giây sau hắn sẽ nổi trận lôi đình vậy.
-Ha..ha….Tốt, tốt rất giống ta.
Lãnh Phượng lại một lần nữa khinh bỉ nguyên chủ, nhà có măng non mà không bồi dưỡng lúc nào cũng bộ dạng ngựa non háu đá không để ý đến cái gì cả.
-Các ngươi vừa làm gì vậy, sao quần áo loạn thế này?
Lãnh Phượng nhìn vào nam hài hỏi. Từ lúc gặp mặt đến giờ tiểu nam hài này vẫn không nói gì cứ lẳng lặng nhìn hắn.
-Cưỡi ngựa.
Giọng nói trong trẻo xa cách, Lãnh Phượng còn tinh ý cảm nhận được sự bất mãn rất lớn.
Ách, bỏ rơi ba mẹ con không phải là hắn nha nhưng mà bây giờ nhỡ làm Tây vương này rồi đành phải thay nguyên chủ làm “lãng tử hồi đầu” vậy.
-Nguyệt nhi cũng cưỡi ngựa sao?
Nữ nhi ở đây bình thường không phải học tập lễ nghi thêu thùa sao?
-Nguyệt nhi rất thích cưỡi ngựa nha, mẫu thân không cho, Nguyệt nhi ngã còn đánh mông Nguyệt nhi nữa.
Vừa phụng phịu nàng vừa xắn cao tay áo để lộ một vết thương nhỏ ở khuỷu tay.
Hiện tại thì Đường Ngọc Vy đã toát hết mồ hôi rồi, vội vàng kéo đứa bé lại định quỳ xuống.
-Vương gia, thần thiếp dạy con không tốt làm mất mặt vương gia.
Lãnh Phượng nhanh tay kéo nàng lên, bàn tay trắng nõn mềm mềm làm hắn nổi lên tâm tư muốn sờ sờ một hồi.
-Phu nhân ta không trách nàng cũng không trách bọn nhỏ, vào nhà thôi, mấy năm nay nàng chịu khổ rồi.
Lãnh Phượng trực tiếp kéo tiểu mỹ nhân lên tay đặt ngang eo nàng trực tiếp đi vào tiền sảnh. Chỉ thấy nữ nhân bên cạnh cả người cứng đờ không tự nhiên bước theo.
Hắn đi mấy người kia cũng giải tán chỉ có một bộ phận đi sau hắn vào nhà.