Đọc truyện Vương Gia Rất Nghiêm Túc – Chương 9
“Ty chức cứu giá chậm trễ, kính xin Hoàng thượng, Vương gia thứ tội.” Bên cạnh, Lâu Tây và Hộ vệ cuối cùng cũng phá được vòng vây, nhanh chóng chạy tới bên người
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.
Chỉ thấy sắc mặt hai người trầm trọng, lấy
thân mình che chắn cho ba người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt phía sau, một đường cảnh giác thối lui vào rừng cây ẩn mật.
“Xem ra thích khách đã
trà trộn vào đoàn khách.” Nhìn mấy tên mặc áo xanh đang đấu với nhóm Hộ
vệ bên ngoài rừng cây, ngoài mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bình thản, nhưng
ánh mắt lại vô cùng lãnh khốc. Những tên này mặc dù có kế hoạch chu đáo, nhưng dù sao nhân số cũng có hạn, dưới thế công của Thị vệ trong phủ,
phần lớn thích khách đã bị trọng thương, mặc dù còn mấy tên cá lọt lưới
núp trong bóng tối phóng ra ám khí, nhưng có thể trốn được nhất thời,
không tránh khỏi một đời.
Người dám can đảm động thủ trước mặt
hắn, hẳn phải có quyết tâm liều chết! “Là người tộc Miêu, có vẻ muốn lợi dụng yến tiệc này để ám sát Hoàng thượng.” Lâu Tây nói ra kết quả quan
sát được, nhân tiện đá ngất một tên áo xanh có ý đồ đánh lén. “Đúng là
thời cơ tốt.” Giọng điệu Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn lạnh nhạt, nhưng Ấn
Hoan lại nhạy bén nghe ra sát ý ẩn giấu trong lời nói ấy. Trong lòng
chấn động, nàng không nén được mà ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện hắn
vẫn ôn hòa, cặp mắt đen thâm thúy kia vẫn đang tỉ mỉ ngắm nhìn nàng,
giống như muốn xác nhận xem nàng có bị thương hay không. Cảm giác được
người che chở ấy, khiến hai gò má nàng đỏ bừng, trái tim cũng nóng lên.
“Bảo vệ Hoàng thượng và phu nhân rời khỏi Trạc Xuân Viên.” Hoàng Phủ Hạo
Nguyệt lại mở miệng, tiếng “Phu nhân” kia, đã chứng minh thân phận của
nàng thêm một lần nữa, mặc dù Hoàng Phủ Thao cảm thấy chói tai, nhưng
ngại tình thế hỗn loạn trước mắt, nhất thời hắn cảm thấy không có sức
lực để phản đối, nhưng Ấn Hoan bên cạnh lại lên tiếng kháng nghị.
“Không, ta muốn ở lại.” Nàng kiên quyết lắc đầu.
Sư phụ bói toán
thật linh nghiệm, năm nay quả nhiên hắn gặp phải kiếp nạn, làm sao nàng
có thể rời bỏ hắn trong lúc mấu chốt này? Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nở nụ
cười trấn an. “Đừng lo lắng, thế cục gần như đã được khống chế, nơi này
rất loạn, nàng đi cùng Lâu Tây đến Di Phẩm Lâu trước đi, chỉ chốc lát
nữa ——”
“Ta muốn ở lại bảo vệ chàng, dù sao đi chăng nữa, ta
tuyệt đối sẽ không rời khỏi.” Lần đầu tiên, nàng không để ý lễ nghi mà
cắt ngang lời hắn.
Thái độ cứng rắn này, khiến Hoàng Phủ Thao và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đều sững sờ.
“Chàng đã nói, sẽ không buông ta ra, ta cũng thế.” Dẫu mặt nhỏ nóng đến mức
muốn bốc cháy, nhưng từ đầu đến cuối Ấn Hoan vẫn kiên định nhìn thẳng
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt. “Ta sẽ không rời khỏi chàng, vĩnh viễn sẽ không.”
“Cho dù phải đánh đổi tính mạng ư?” Hoàng Phủ Thao cũng không biết tại sao
mình lại thốt ra câu hỏi này, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy Ấn Hoan
trước mặt, cũng không còn chướng mắt nữa.
Ấn Hoan không để ý đến hắn, chỉ đưa tay nhỏ bé ra nắm lấy tay Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.
Cặp mắt tràn đầy hứa hẹn kia, không khỏi khiến Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nở nụ
cười dịu dàng. Nhưng tiếng chém giết bên tai, lại không cho phép hắn
quên đi tình cảnh trước mắt, chỉ thấy hắn thu tay lại, nhanh chóng kéo
nàng vào ngực, cũng dứt khoát đưa ra quyết định.
“Các ngươi bảo vệ Hoàng thượng đi trước, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt đối không được để Hoàng thượng bị thương!”
“Hoàng thúc, không được, nếu phải đi thì cùng đi.” Hoàng Phủ Thao lập tức phản đối.
“Hoàng thượng, vì an toàn của ngài, xin ngài hãy theo ty chức rời khỏi đây
thôi.” Lâu Tây và một tên Hộ vệ khác không cho Hoàng Phủ Thao có quá
nhiều thời gian do dự, hai người không để ý đến sự phản đối của y, có
được chỉ thị của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, lập tức vây quanh y xông về tiểu
đình ở hướng Đông.
Nhưng vừa mới bước được vài bước, thì một cô gái mảnh mai đã lảo đảo xông vào rừng cây.
Chỉ thấy gương mặt dịu dàng ướt đẫm lệ, tái nhợt và tràn đầy kinh hoảng của nàng, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thao thì trên lập tức thoáng nét vui
mừng.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, xin cứu, cứu mạng, có người muốn giết tôi. . . . . .”
Chỉ cần liếc một cái, Hoàng Phủ Thao đã nhận ra thân phận nàng.
“Nhược Tuyền công chúa? Sao nàng lại ở đây?” Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức xoay người đi về phía cô gái kia, muốn nâng nàng dậy, nhưng bị Lâu Tây
cảnh giác lôi lại.
Thấy thế, ánh mắt cô gái chợt lóe lên, bỗng
nhiên loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất, mà ngay lúc ấy, Ấn Hoan mơ hồ
cảm thấy khác thường nên nhanh chóng xoay người, nhạy cảm ngửi thấy một
mùi thơm lạ lùng bay tới từ trong không trung, đầu óc bỗng choáng váng,
nếu không phải Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhanh nhẹn dùng tay áo che mũi nàng, chỉ sợ nàng đã sớm ngã xụi lơ trên mặt đất.
Chỉ là, mặc dù Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lo được nàng, lại không lo được cho Hoàng Phủ Thao.
Trong lúc Lâu Tây và Thị vệ vì trúng phải mê hương mà cả binh khí cũng không
cầm nổi, cô gái bất ngờ rút nhuyễn kiếm bên hông, đâm về phía Hoàng Phủ
Thao đang bất tỉnh ——”Cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!”
“Lớn mật!” Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lập tức nhào đến đánh một chưởng lên lưng nàng.
Một chưởng long trời lở đất kia, không chỉ đánh cô gái bay ra xa, nặng nề
va vào thân một cây đại thụ, mà còn chấn thương lục phủ ngũ tạng của
nàng, đôi môi đỏ mọng lập tức phun ra một lượng máu tươi lớn.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng biến sắc.
Chỉ thấy hắn cấp tốc rút tay về, cặp mắt âm trầm híp lại, nhanh chóng tự điểm mấy huyệt đạo trên người.
“Ngươi bôi độc dược lên y phục.” Hắn sa sầm mặt nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức biến sắc.
Bình ổn được hơi thở, Lâu Tây và một tên Hộ vệ khác, vội vã hợp lực che chở
Hoàng Phủ Thao thối lui đến một tiểu đình cách đấy sáu thước, Ấn Hoan
lại nhanh nhẹn đá thanh nhuyễn kiếm cô gái đánh rơi lên, cách ống tay áo tiếp lấy.
“Giao thuốc giải ra, nếu không ngươi sẽ chết!” Nàng
không chút sợ hãi, cầm nhuyễn kiếm chỉa vào cổ họng cô gái, mũi kiếm sắc bén, cứa ra vết thương trên chiếc cổ trắng ngần.
“Ha ha! Nếu ta
sợ chết, thì. . . . . . đã không tới ám sát cẩu hoàng đế rồi.” Cô gái
vừa ho ra máu, vừa cười ngông cuồng. “Ta chỉ không ngờ. . . . . . Cái
phủ Vương gia này lại ngọa hổ tàng long, ngay cả tên Hoàng tộc đáng chết này, cũng là cao thủ!”
Cô gái thở yếu ớt, dựa vào gốc cây, ánh
mắt căm hận nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hạo Nguyệt. “Nhưng không sao, trúng kịch độc của ta, ngươi cũng chỉ còn sống được ba ngày, ha ha. . . . . . Khụ!”
“Hãy bớt xàm ngôn đi, mau giao thuốc giải ra!” Nghe cô gái ác độc nguyền rủa, đáy mắt Ấn Hoan thoáng nét hốt hoảng, nhưng nàng cố
gắng tự trấn định. Chịu đựng cảm giác khó chịu mà mê hương gây ra, tay
cầm nhuyễn kiếm dùng sức hơn, vài giọt máu lập tức rơi xuống từ cổ cô
gái.
“Nằm mơ!” Cô gái thở hổn hển cự tuyệt.
“Yêu nữ đáng
chết! Mau giao thuốc giải ra, nếu không đừng trách bổn Vương giết toàn
tộc ngươi!” Hoàng Phủ Thao cách sáu trượng tức giận gào thét.
Hắn thật không thể tin được yến tiệc mình tỉ mỉ sắp xếp, lại là dẫn sói vào nhà, chẳng những làm người vô tội bị thương, còn liên lụy Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trúng độc, nếu Hoàng thúc có chuyện gì, y sẽ không tha thứ cho
chính mình! “Nếu sống không có gì vui vẻ, thì chết có gì phải sợ?” Cô
gái cười to dữ tợn, sắc mặt tái nhợt càng tôn lên ánh mắt oán hận tàn
độc. “Năm đó cẩu Hoàng đế ngươi vì. . . . . . thu phục tộc ta, sát hại
vô số tộc nhân, còn hại cha, anh ta chết trận sa trường, thù này không
đội trời chung, dù cho………… tộc ta chiến đấu đến người cuối cùng, cũng
thề không đầu hàng!”
“Ngươi ——”
“Vì giờ khắc này, tộc ta. . . . . . phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, giả vờ hàng phục
nhiều năm, thật không ngờ, cuối cùng vẫn không thể giết chết cẩu Hoàng
đế ngươi. . . . . .” Vừa nói, cô gái vừa âm thầm sờ ống tay áo, dường
như lại muốn dùng độc.
Ấn Hoan hết sức cảnh giác, nhuyễn kiếm
trong tay không chút do dự quét về phía tay phải của nàng, nhưng động
tác Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại nhanh hơn, chỉ thấy hắn bắt được một chiếc
lá, nhanh chóng tụ khí vào ngón tay.
“Không! Nàng còn chưa giao ra thuốc giải ——”
Cảm nhận được sát khí của hắn, Ấn Hoan muốn xoay người ngăn cản, nhưng đã quá trễ.
Lá cây mỏng manh, lóe lên một cái, trong nháy mắt đã xuyên qua mi tâm cô gái.
“Toàn thân nàng ta đều là kịch độc, để lâu chỉ tăng thêm thương vong.” Hoàng
Phủ Hạo Nguyệt lạnh nhạt giấu cánh tay phải nhiễm độc sau lưng, tay trái lại dịu dàng vòng quanh hông nàng, dắt nàng rời khỏi tàng cây tràn đầy
mùi hương kì dị, đến bên đoàn người Hoàng Phủ Thao.
“Nhưng chất
độc trên người chàng, có lẽ chỉ có nàng mới giải được.” nàng cực kì căng thẳng đỡ lấy cánh tay hắn. Mặc dù hắn cố ra vẻ như không có chuyện gì
xảy ra, nhưng sắc mặt tái nhợt và hơi thở rối loạn kia, vẫn tiết lộ sự
suy yếu của hắn.
Cắn môi dưới, nàng vô cùng tự trách nắm chặt xiêm y mình, hối hận mình đã sơ ý lơ là.
Nếu như nàng có thể phát hiện bất thường sớm hơn, hắn cũng không cần vì bảo vệ nàng và Hoàng thượng mà dính phải kịch độc. “Ta tự có chừng mực,
nàng đừng lo lắng.” Hắn khẽ mỉm cười, dùng đầu ngón tay xoa giãn mi tâm
đang nhíu chặt của nàng, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn tràn đầy bình tĩnh
tự tin.
“Nhưng. . . . . .”
“Hoàng thượng!” Đằng xa, mấy
tên thị vệ vội vàng chạy tới. “Khởi bẩm Hoàng thượng, Vương gia, phần
lớn thích khách đều đã bị khống chế, các tân khách cũng được đưa đến nơi an toàn, xin hỏi nên xử lý người sống như thế nào?”
“Việc này. . . . . .” Một lòng lo lắng cho thương thế của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt,
trong lúc nhất thời Hoàng Phủ Thao cũng không biết nên làm thế nào cho
phải. “Giải người sống vào địa lao, đợi Hoàng thượng xử lý sau.” Hoàng
Phủ Hạo Nguyệt tỉnh táo lên tiếng chỉ thị, vừa lúc ấy lại cảm thấy trong người dâng lên một cơn đau đớn.
Nhìn những người mặc áo xanh trà trộn thành tôi tớ trong phủ ở đằng xa, hắn khẽ hút khí, cố đè xuống sự
đau đớn, tiếp tục cẩn thận bổ sung: “Tăng cường cảnh giác toàn phủ,
trước tiên đừng để khách khứa rời đi, đợi sau khi người của Hình bộ và
Hộ bộ thẩm tra đối chiếu thân phận, rồi mới đưa khách về. Còn nữa, khi
xử lí thi thể phải đặc biệt chú ý, nếu trong tay thích khách có độc, cần phải thu hồi toàn bộ, không được để sót .”
“Dạ!”
Nhận được mệnh lệnh, đám thị vệ lập tức tản ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng thi hành mệnh lệnh.
Thấy sự việc rốt cuộc cũng được khống chế, Hoàng Phủ Thao vì hít chút mê
hương mà có chút choáng váng, lúc này mới thả lỏng tâm trạng.
“Hoàng thúc, người không sao chứ?” Dựa vào Lâu Tây đỡ, Hoàng Phủ Thao chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, cẩn thận xem xét sắc mặt của
hắn.
“Xin Hoàng thượng đừng lo lắng, vi thần còn chịu đựng được.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhấc khóe môi lên, đang muốn mỉm cười, cơn đau đớn bên trong lại thình lình đánh úp lên ngực, làm hắn bất ngờ ho lớn.
Đau đớn đào tim móc phổi, khiến hắn khổ sở cúi người, trong lúc mọi người còn đang kinh hoảng, hắn lại phun ra một ngụm máu đen.
Trong lúc mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy trong mắt Ấn Hoan thoáng có nước
mắt, hắn muốn đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhưng chỉ có thể vô lực
chìm vào trong bóng tối.
Trong Di Phẩm Lâu, Hoàng Phủ Thao cơ hồ
muốn đạp nát sàn nhà dưới chân, thật vất vả mới chờ được Ngự y bắt mạch
xong, hắn lập tức tiến lên níu lấy cổ áo Ngự y.
“Sao rồi, rốt cuộc là Duệ Vương gia xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng, Duệ Vương gia ngài. . . . . .”
“Người như thế nào? Ngươi nói mau!”
“Vi thần: . . . •”
“Ngươi là danh y đệ nhất triều ta, nếu ngươi không trị khỏi cho người, có tin Trẫm một đao chém đầu ngươi không?”
“Hoàng, Hoàng thượng tha mạng a, vi thần thề. . . . . .”
“Đáng ghét! Ngươi nói mau! Chẳng lẽ Duệ Vương gia thật sự không thể cứu?”
“Hoàng thượng. . . . . . Bớt giận, vi thần. . . . . . Vi thần. . . . . .”
Ngay vào lúc Ngự y sợ đến muốn té xỉu, thì Ấn Hoan đang ngồi đợi ở phòng
khách vì kiêng dè, mới vội vàng chạy tới nội sảnh, ngăn cản hành động
điên cuồng của Hoàng Phủ Thao.
Xoay cổ tay có chút đau đớn, Hoàng Phủ Thao không dám tin nhìn chằm chằm gương mặt trầm tĩnh của Ấn Hoan.
“Ngươi. . . . . . Ngươi lại dám đánh trẫm?”
“Ngươi nắm đại phu
như vậy, muốn đại phu mở miệng nói chuyện bằng cách nào.” Nàng lạnh lùng liếc nhìn y, đồng thời nhanh chóng giúp đỡ Ngự y thoát khỏi ma trảo của y.
“Ặc!” Nghe Ấn Hoan nói như thế, Hoàng Phủ Thao mới phát hiện
ra, mình thiếu chút nữa đã siết cho Ngự y ngất xỉu, nhất thời lúng túng
không nói nên lời.
Liếc nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt sắc mặt tái
nhợt nằm trên giường, dù trong lòng cũng như lửa đốt, nhưng Ấn Hoan vẫn
giữ bình tĩnh mà nhẹ giọng hỏi.
“Đại phu, ở đây nói không tiện,
chúng ta ra ngoài mà nói đi.” Nàng săn sóc, để lại cho Hoàng Phủ Hạo
Nguyệt một không gian yên tĩnh.
“Được. . . . . .” Chưa bao giờ
thấy qua nữ tử mỹ lệ như thế, lão Ngự y trong nháy mắt bị choáng váng,
quên mất luôn sự tồn tại của Hoàng thượng, thật sự ngoan ngoãn đi theo
Ấn Hoan ra phòng khách.
Mắt thấy hai người cứ làm như không thấy
ai vòng qua trước mắt y, Hoàng Phủ Thao giận đến thiếu chút nữa phun
lửa, nhưng nhớ tới tình trạng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, cũng chỉ có thể
ngượng ngùng đi theo ra ngoài.
“Xin hỏi đại phu, chàng. . . . .
.” Cắn cắn môi dưới, Ấn Hoan lại hít một hơi, lúc này mới có dũng khí mở miệng: “Tình trạng Vương gia rốt cuộc ra sao?”
“Ấn cô nương đừng lo lắng, tình trạng trúng độc của Vương gia cũng không quá nghiêm
trọng.” Lão Ngự y cười ha hả, có ấn tượng rất tốt đối với Ấn Hoan dịu
dàng uyển chuyển trước mắt.
Chuyện Vương phủ bị tấn công, đã
truyền khắp Hoàng cung, hiện giờ không ít trọng thần đang bận rộn khắc
phục hậu quả. Nghe bọn thị vệ báo cáo, nhờ cô nương trước mắt và Duệ
Vương gia một đường bảo vệ Hoàng thượng, Hoàng thượng mới có thể lông
tóc vô thương, toàn thân rút lui. “Có thật không?” Hoàng Phủ Thao vừa
mừng vừa sợ chạy tới trước mắt Ngự y.
Nhìn Hoàng Phủ Thao, đầu óc lão Ngự y lập tức trống rỗng, giờ này mới đột nhiên nhớ tới sự hiện hữu của hắn, sợ đến nỗi vội vàng từ trên ghế đứng dậy.
“Vi thần đáng chết, lại quên Hoàng thượng ——”
“Hãy bớt xàm ngôn đi!” Hoàng Phủ Thao dùng sức đè người ngồi lại ghế. “Ngươi bảo đảm, Duệ Vương gia thật sự không có việc gì?”
“Dạ! Dạ!” Ngự y gật đầu liên tục. “May nhờ khi vừa nhiễm độc, Vương gia đã
tự điểm mấy huyệt đạo, ngăn cản kịch độc lan tràn, mặc dù độc đã vào cơ
thể, nhưng cũng không tổn thương tới lục phủ ngũ tạng.”
“Thật tốt quá!” Hoàng Phủ Thao mừng rỡ, nhưng chợt nhớ ra có điều không đúng.
“Nếu Duệ Vương gia không có việc gì, sao lúc ấy người lại phun máu đen,
rồi bất tỉnh tới giờ?” Hắn nghiêm túc hỏi lại.
“Đó là do nội lực
Vương gia thâm hậu, vẫn dùng nội lực bảo vệ tâm mạch, hơn nữa đại huyệt
bốn phía đều bị chặn kín, độc tính không có đường đi, mới có thể theo
máu nghịch lưu tới miệng, hết thảy đều bình thường. Về phần Vương gia
lâm vào hôn mê. . . . . . , vi thần đoán, có thể là trong cơ thể Vương
gia vẫn còn tồn đọng chất độc.” Lão Ngự y vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh.
“Nhưng vi thần đã xem qua độc mà Vương gia thu được, phát hiện được mấy
thứ độc dược tương tự, chỉ cần Hoàng thượng chịu cho vi thần một chút
thời gian, vi thần nhất định có thể điều chế ra thuốc giải, ép tàn độc
trong cơ thể Vương gia ra ngoài.”
“Một khi đã như vậy, thì ngươi còn ở lại chỗ này làm cái gì?”
“À? Đó là bởi vì Hoàng thượng ngài. . . . . .”
“Trẫm như thế nào? Còn không mau đi chế thuốc giải! Nếu là Duệ Vương gia có sơ xuất gì, trẫm hỏi tội ngươi!”
“Dạ! Dạ! Vi thần sẽ đi ngay.” Trong tiếng rống giận dữ của Hoàng Phủ Thao
lão Ngự y vội vàng từ trên ghế nhảy lên, thiếu chút nữa đã va phải Hoàng Phủ Thao.
May nhờ y phản ứng mau, vội vàng lui về phía sau, lão
Ngự y lúc này mới trộm nhìn y một cái, rồi lộn nhào về phía trước, tông
cửa chạy đi.
Ngoài cửa, Lâu Tây vẫn yên lặng ôm cánh tay chờ lệnh như thường, Hoàng Phủ Thao nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi thong
thả trở vào nội sảnh.
Không ngoài dự liệu, Ấn Hoan lại ngồi bên giường, lúc này đang vắt khô khăn lông, lau mồ hôi trên trán cho Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.
Dưới ngọn đèn, ánh mắt nàng chứa đầy tự trách và đau lòng, bộ dáng điềm đạm
đáng yêu này, khiến y nhìn thấy cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thật ra thì việc Hoàng thúc trúng độc ngất xỉu, y nhìn ra được nàng còn gấp
gáp khổ sở hơn bất cứ ai, nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn không rơi một
giọt lệ.
Trong nháy mắt Hoàng thúc phát độc ngất xỉu, nếu không
phải nàng dũng cảm quên mình, ôm lấy thân thể nhiễm độc của hắn, sử dụng nội lực bức ra nhiều máu độc hơn, sợ rằng tình trạng Hoàng thúc cũng
không được lạc quan như thế.
Cho đến tận khi Ngự y tới, nàng đều
không rời một tấc, dù cho Hoàng thúc vô thức nôn máu độc lên người nàng, hay là không chịu nổi đau đớn mà điên cuồng giãy dụa, nàng vẫn không
buông tay, dẫu đôi tay ấy có bị Hoàng thúc nắm đến bị thương, cũng không hề lộ ra vẻ mặt đau đớn. . . . . .
“Tối nay phiền ngươi ở lại chăm sóc hoàng thúc.”
Không ngờ rằng Hoàng Phủ Thao sẽ nói như vậy, Ấn Hoan đầu tiên là sửng sốt
một chút, sau mới chậm rãi quay đầu lại. “Vậy còn ngài?” “Trẫm mệt mỏi,
phải hồi cung nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lâm triều thương nghị chuyện
Miêu tộc, nhiều việc đến nỗi vội vàng không xong. . . . . .” Dừng một
chút, nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trên giường, Hoàng Phủ Thao hơi không
được tự nhiên, nói tiếp: “Nói tóm lại, trẫm chỉ là tạm thời để Hoàng
thúc lại cho ngươi chăm sóc, ngươi cũng đừng cho là trẫm đồng ý cái gì,
đợi xử lí xong chuyện Miêu tộc, trẫm sẽ lập tức trở lại.”
Nhìn
Hoàng Phủ Thao lúng túng, Ấn Hoan hiểu y đây là có ý tốt để nàng và
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt được ở cùng một chỗ, không khỏi nở nụ cười cảm
kích. “Ta hiểu rồi, cám ơn ngài.”
“Cảm. . . . . . Cám ơn cái gì!” Nhìn Ấn Hoan mỉm cười xinh tươi như hoa Sen mới nở, tim Hoàng Phủ Thao
đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.
Nguy hiểm! Y đã sớm biết cô
gái này xinh đẹp như yêu tinh, sao y vẫn còn mặt đỏ tim đập? Nàng lại
sắp trở thành Hoàng thẩm của y đấy! Y thà rằng nàng lạnh lùng, không để y vào mắt như lúc trước, ít nhất y sẽ không như thế. . . . . . Ặc, đợi
đã, y mới vừa nghĩ cái gì thế? Nàng? Hoàng thẩm? Không hiểu sao y lại tự mình nhận định thân phận của nàng? Y, y, y rốt cuộc là đang suy nghĩ
cái quái gì chứ! Hoàng Phủ Thao chợt quát to một tiếng, rồi hốt hoảng
chạy ra khỏi nội sảnh. “Thời, thời gian không còn sớm nữa, trẫm cũng nên đi.” Hắn không quay đầu lại mà chạy thẳng tới cửa chính, giống như đang trốn tránh điều gì đó.
“Hoàng thượng, ty chức đưa ngài đi.” Lâu Tây ngoài cửa bỗng nhiên tiến lên.
“Oa!” Hoàng Phủ Thao không khỏi lại kêu lớn một tiếng nữa, hiển nhiên là bị
Lâu Tây im hơi lặng tiếng dọa sợ. “Không, không cần, hôm nay tất cả đều
mệt mỏi, có rảnh rỗi, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.” Cúi đầu, Hoàng
Phủ Thao khoát tay áo, sau đó liền vội vã rời khỏi Di Phẩm Lâu.
Nhìn bóng lưng vội vàng chạy đi kia, Lâu Tây im lặng một hồi, tiếp theo mới
xoay người đóng cánh cửa rộng mở sau lưng lại, sau đó cũng yên lặng rời
đi.