Đọc truyện Vương Gia Phúc Hắc – Chương 23: Cuộc đời phù du, vui được bao nhiêu
Đêm trăng mông mông, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên người đàn ông anh tuấn đang lẳng lặng nhìn xuống cô gái đang bất tỉnh. Nàng yên lặng ngủ, chỉ cần một chén nước có thể khiến nàng choàng tỉnh, nhưng y lại chần chờ, thà rằng nhìn nàng ngủ như vậy. Nàng cuộn mình, dường như không có cảm giác an toàn, như hình dáng thai nhi trong bụng mẹ.
“Ôi. . . . . .” Nhan Sắc Sắc kêu một tiếng, cau mày, chậm rãi mở mắt, cũng không có ý định kêu to, chỉ bình tĩnh hỏi, “Anh là ai?”
Sở Ngạn chọn mi, “Người bắt cóc nàng.”
Bắt cóc? Nhan Sắc Sắc bật cười, ngày đó, khi thay thế Nhan Ngọc gả đi, nàng cũng bị ‘ bắt cóc ’ !
“Cười cái gì?” Nhìn thấy nàng hoàn toàn không sợ hãi, y có chút tò mò, một cô nương mảnh mai như vậy, lại có thể thong dong đến thế trong tình cảnh này, khiến y khá nể phục.
“Cười anh!” Nhan Sắc Sắc cũng không e sợ, trên TV thường xuyên nhìn thấy cảnh bị bắt cóc, người bị bắt nhất định bị trói tay chân để khỏi chạy trốn, còn nàng? Ngủ trên giường, còn được một kẻ dễ nhìn tiếp đãi, cái này không thể coi là bắt cóc, đây là hưởng thụ !
“Ta chưa từng thấy một nữ tử lớn mật như thế.” Giọng Sở Ngạn đầy vẻ đang “thưởng thức” Nhan Sắc Sắc, sau đó bổ sung, “Nàng là người đầu tiên, cũng có thể sẽ là người cuối cùng.”
“Thật là vinh hạnh.” Nhan Sắc Sắc nói nửa thật nửa giả, nói nàng trấn tĩnh, kỳ thật trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, “Anh là do Dạ phái tới tìm tôi sao?” Bởi vì đã có một lần Sở Dạ tìm người đến ‘ bắt cóc ’ nàng.
Sở Ngạn nhướng mày, đứng lên, vung tay áo, nói: “Nàng chắc chắc là hắn?!”
Nhan Sắc Sắc cũng không sợ hãi, khéo léo nói: “Không phải chắc chắc, chỉ là hỏi mà thôi.” Nàng hiểu rõ Sở Dạ không phải thần tiên để có thể biết nàng bị trói mà còn tái bút khi xuất hiện?
“Nữ nhân không nên quá thông minh, nếu không. . . . . .” Giọng Sở Ngạn đã tràn ngập tín hiệu nguy hiểm.
“Nếu không sẽ chết, đúng không? Con người nằm mộng, vui được bao nhiêu. . . . . .” Nhan Sắc Sắc cười, cười đến sáng loá, “Nếu đã phải chết, tôi cũng muốn chết thật khoái hoạt, lúc này bảo tôi chết tôi sợ là không nỡ chết.”
Sở Ngạn hừ một tiếng, “Ta cũng không nỡ để nàng chết.”