Đọc truyện Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn – Chương 47: Thiếu niên Cổ Lực
Tần Tinh trong lòng có suy tính, nghĩ rằng nếu đồ ăn này bị tạm ngưng thì e là không tốt với cửa tiệm, vì thế nói với Đông Tử “Đông Tử, cậu trở về nói với chưởng quầy của cậu, món lẩu đầu cá và cá nấu cải chua này mỗi ngày chỉ bán theo số lượng nhất định, có thể thực hành hẹn trước.”
Vẻ mặt Đông Tử không hiểu, “Tần cô nương, bán theo số lượng nhất định là gì? Còn thực hành hẹn trước là ý gì vậy?”
Tần Tinh nở nụ cười, nói với Đông Tử, “Cậu cứ trở về nói cho chưởng quầy cậu nghe, ông ta sẽ hiểu.”
Nói xong kéo Tần Ngọc đi, để lại Đông Tử ngơ ngác.
Đi đến cửa trấn rất nhanh, từ xa đã thấy lão Lưu ngồi trên tảng đá lớn cạnh xe bò phơi nắng hút thuốc, dáng vẻ nhàn nhã.
Tần Tinh cười cười, nghe nói lão Lưu này sinh ra và được mọi người nuôi nấng lớn lên trong thôn, đến hơn bốn mươi tuổi thì cưới tức phụ, không con trai con gái, cũng không có ruộng đất. Hai người sống rất hòa thuận ân ái, Lưu bà lo liệu gia vụ, khai phá đất cằn, lão Lưu kéo xe ở trong thôn. Vì cảm tạ người trong thôn nuôi nấng nên gặp những người gia cảnh khó khăn thì cũng thường xuyên kéo xe cho thiếu nợ. Nhà chỉ có hai miệng ăn nên dù có khó khăn nhưng gặp ai cũng cười thân thiện.
Tần Ngọc chào hỏi “Lưu gia gia…” từ rất xa, cầm ba cái bánh bao thịt lớn mang qua.
Tần Tinh đi theo phía sau, vừa tới cửa trấn thì một bóng người xuất hiện. Ánh mắt Tần Tinh nhíu lại, bước chân ngừng lại, lui về phía sau vài bước. Đứng vững nhìn kỹ, là thiếu niên đã cứu ở chợ. Lúc này, cậu ta nhìn thấy Tần Tinh thì ánh mắt sáng lên.
“Là cậu ư? Cậu đang đợi ta sao?” Tần Tinh liếc mắt nhìn cậu ta một cái, Tần Ngọc ở đằng xa cũng đã nhìn sang phía này.
Cậu ta bịch bịch quỳ xuống đất khiến Tần Tinh nhảy dựng lên, phải thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tần Ngọc mà nhìn thiếu niên quỳ xuống trước mặt không rõ lý do kia.
Thiếu niên không nói chuyện, chỉ đụng đầu mấy cái cộp cộp xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn lên Tần Tinh nhưng vẫn không nói gì.
Tần Tinh không kiên nhẫn đi vòng qua trước mặt thiếu niên định đi qua, ngoại trừ người trong nhà, Tần Tinh luôn luôn thiếu kiên nhẫn với người khác.
“A a a a” thấy Tần Tinh phải đi, thiếu niên nóng nảy, miệng kêu a a, không ngừng khoa tay múa chân
Thì ra là người câm có thể nghe, Tần Tinh dừng lại giật mình.
“Nhị tỷ, hắn ta là ai vậy?” Tần Ngọc đã chạy tới, hơi khẩn trương, còn chưa chạy đến đã bắt đầu hỏi.
Tần Tinh nhìn chiếc xe bò, lại lo lắng trên xe có lão Lưu thì giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo cậu không nên gấp gáp.
“Cậu chờ ta có chuyện gì? Cậu đứng lên nói đi, ta có thể hiểu ý của cậu.” Tần Tinh không để ý Tần Ngọc mà nói với thiếu niên. Kiếp trước, nàng học qua thủ ngữ. Đây là chương trình học rất quan trọng.
Ánh mắt thiếu niên lại càng sáng ngời, đứng lên liền khoa tay múa chân một hồi.
Tần Ngọc đi vòng qua người thiếu niên, đi đến bên người Tần Tinh thì đứng lại, vừa thấy bộ dạng của thiếu niên thì hô lên “Cậu … cậu …”
Tần Tinh giữ Tần Ngọc lại chỉ vào tay thiếu niên ý bảo cậu ta không thể nói được.
Tần Tinh nhìn thiếu niên khoa tay múa chân một hồi thì hiểu rõ.
Thì ra thiếu niên này tên là Cổ Lực, mười ba tuổi, là từ nơi khác chạy nạn đến, là ăn xin. Năm kia đến trấn Thanh Thủy, cha nhiễm bệnh qua đời, nương cũng luôn luôn bệnh, chỉ dựa vào cậu ta ăn xin hoặc vận may giúp người khác làm việc nặng mà sống tới bây giờ. Nhưng hôm nay buổi sáng nương cậu ta nôn ra máu. Cậu ta không còn cách nào khác nên mới trộm bạc của ông chủ Trần. Cậu ta vốn không muốn ăn trộm nhưng nương nôn ra toàn là máu, lại hôn mê. Cậu ta đi tới hiệu thuốc Tế Thế, chưởng quầy bảo phải tốn mười lượng bạc mới cứu được nương mình. Khi cậu ta đã hết cách xoay xở thì nhìn thấy ông chủ Trần trước tiệm mỳ. Cậu ta nhận ra ông ta chính là ông chủ Trần hôm qua đã ép cháu gái của một bà lão ăn xin vào phủ làm di nương. Sau đó, chính là chuyện sau này bọn Tần Tinh nhìn thấy.
Tần Tinh thấy thiếu niên nhìn mình đầy lo lắng, chắc cậu ta sợ mình không tin. Theo bản năng Tần Tinh thấy những lời cậu ta nói đều là sự thật.
Kỳ thật, đối với việc cậu ta nói là thật hay không Tần Tinh tuyệt đối không để ý. Vì thế, nói với thiếu niên “Cổ Lực, chúng ta bình thủy tương phùng, cậu không cần thiết phải nói với ta những chuyện này. Còn nữa nếu muốn chữa bệnh thì ta khuyên cậu nên đưa nương cậu tới Song phúc đại dược đường.”
Cổ Lực lại khoa tay múa chân một trận.”Tôi đã mua thuốc, nương tôi tỉnh rồi. Tôi tới đây chỉ để cảm tạ cô, cô là ân nhân cứu mạng của tôi. Nương tôi nói làm người phải biết báo ân.”
Tần Tinh hơi đau đầu “Ta không cứu cậu, cậu nhìn lầm rồi. Nhưng sao cậu biết mà chờ ta ở chỗ này.”
Cổ Lực hơi ngại ngùng lại đắc ý cười cười.”Tôi làm ăn xin ở trong này hai năm, vừa nhìn đã biết các cô không phải ngưởi trên trấn, cũng không giống người của Lâm trấn. Người Lâm trấn đến trấn Thanh thủy của chúng ta sẽ không đi dạo chợ mà đi chợ lớn bên Trấn Nam. Cho nên, tôi nghĩ hẳn là người của thôn nào đó, sau đó thì đứng ở đây chờ.”
Tần Tinh thầm nghĩ “Cũng có chút thông minh nhỉ.”
Tần Ngọc nhìn Cổ Lực khoa tay múa chân, lại thấy Tần Tinh có vẻ cái gì cũng hiểu thì biết mình đã lo lắng suông, nhưng cũng nhu thuận không nói chen vào.
Tần Tinh nói với Cổ Lực “Vậy bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?”
Cổ Lực lại là vội vàng khoa tay múa chân “Ân nhân, tôi muốn đi theo cô học công phu, được không?”
Tần Tinh nhất thời lạnh mặt nói với Cổ Lực “Cậu thật sự nhìn lầm rồi, ta không biết công phu.”
Tần Ngọc nghe Tần Tinh nói không biết công phu thì hồ nghi liếc mắt nhìn Tần Tinh một cái.
Tần Tinh vẫn không để ý tới Tần Ngọc như trước, tiếp tục nói với Cổ Lực “Ta thật sự không biết công phu, bây giờ ta phải về nhà, cậu cũng mau trở về chăm sóc cho nương cậu đi thôi.”
Cổ Lực vừa vội vã khoa tay múa chân, “Tôi biết cô giỏi công phu, cha tôi cũng giống cô.”
Tần Tinh híp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Lực “Cha cậu biết công phu sao? Vậy sao cậu lại không học công phu của cha cậu?”
Ánh mắt Cổ Lực trở nên ảm đạm, “Cha tôi nói võ công sẽ mang đến phiền toái.”
Tần Tinh cảm thấy có lẽ cha Cổ Lực có chuyện gì giấu giếm cậu ta nhưng chuyện này cũng không có liên quan gì tới nàng.
Vì thế kiên trì nói “Cha cậu đã không dạy cậu thì cậu nên nghe theo lời cha mình. Ta không dạy được cậu, cũng không thể dạy cậu.”
Nói xong, không đợi Cổ Lực khoa tay múa chân mà kéo Tần Ngọc đi nhanh như bay.
Hai tỷ đệ leo lên xe bò, lão Ngưu vội vàng lên đầu xe vung roi cho xe chạy đi.
Tần Ngọc từ trong cửa sổ xe nhìn ra, thấy nét mặt thất vọng của Cổ Lực nhìn theo xe bò của bọn họ thì quay đầu lại nói với Tần Tinh “Nhị tỷ, cậu ta cứ khoa tay múa chân như thế, tỷ nhìn có thể hiểu sao?”
Tần Tinh không nuốn nói chỉ liếc mắt ý bảo đệ phải biết chứ cho Tần Ngọc, Tần Ngọc run lên nhưng phản ứng lại rất nhanh, liên tục gật đầu “Đệ hiểu rồi, đệ hiểu rồi.”