Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 39: Hắn thích tỷ


Đọc truyện Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn – Chương 39: Hắn thích tỷ

Editor: Hương Cỏ

Mọi người đứng ở ven đường nhìn bức tường đã bị đập nát, bàn tán không ngừng!

“Chà chà, chắc lão tam gia sắp phát tài rồi…”

“Nhà này cũng mấy chục năm rồi, tôi nhớ hồi tôi còn nhỏ chơi ở bờ sông đã thấy có nhà này rồi!”

“Cả nhà toàn cô nhi quả phụ, có thể xây được nhà cũng quả thật là không dễ dàng.”

“Nhà này cũng nên xây lại rồi, không thì ngày nào đó sẽ sụp…”

“Trước đó vài ngày không phải nói nhị nha đầu ngã xuống núi sắp chết sao? Không phải vẫn khỏe kìa?”

“Xây nhà này chắc tốn không ít bạc nhỉ…”

Một đám người vây quanh, nói gì cũng có!

Tần Nguyệt và Tần Tinh nhặt rau ở trước lều, nghe mọi người bàn tán cũng không nói gì!

“Ôi, các người có biết gì không, tối hôm qua Tần gia náo loạn đến thế nào!”

“Náo gì vậy? Náo gì vậy?” Cho dù là người hiện đại hay là người cổ đại đều có lòng hiếu kỳ rất cao!

“Ha ha, ha ha, nghe nói là… tối hôm qua nhà cũ Tần gia bị ăn trộm!” Người nói chuyện còn chưa nói thì đã tự mình cười rộ lên!


Nghe vậy, Tần Nguyệt và Tần Tinh bất động thanh sắc nhìn nhau, cúi đầu tiếp tục nhặt rau, lại không hẹn mà cùng căng tai lên nghe!

“Nói nhanh đi, ngươi cười cái gì! Gì, có trộm ư, đó là trộm tới thôn chúng ta sao? Phải không?” Có người bên cạnh nóng nảy, tuy trong thôn này không phải giàu có, nhưng có trộm đến cũng là chuyện lớn của thôn dân!

“Ôi! Đâu phải, làm gì có trộm. Nhưng đúng ra cũng không hiểu được, cả sân gà heo giống như bị điên chạy loạn kêu gào khắp nơi. Có hai con gà và một con heo rớt xuống hố phân…. Ha ha…” Chưa nói xong đã lại cười sặc sụa.

Tần Tinh không nói gì, chỉ lặng lẽ cười thầm!

“Gà rớt xuống hố phân không phải rất bình thường sao, có gì buồn cười!” Có người không vừa ý, ở nông thôn nuôi gà đều thả rông, con nào không chú ý rơi xuống cũng rất bình thường!

Chỉ nghe người kể cười xong lại tiếp tục nói “Tần lão bà nhìn thấy heo gà rớt xuống hố phân thì kêu trời gọi đất. Nhưng lão bà đau lòng con trai nên bắt con dâu đi lôi lên. Có điều Hồ thị và Lưu thị không ai  muốn đi, người đẩy ta, ta đẩy người. Tần lão bà thì vội vàng tới hỗ trợ, kết quả, ba mẹ con cùng rớt xuống… Ngươi kéo ta, ta lôi ngươi, chỉ náo loạn ép buộc có thời gian một chén trà mà, ha ha ha… cả người toàn phân, đầu tóc đầy lông gà….”

“Ha ha ha ha ha” lúc này, mọi người đều cười rộ lên…

“Tống gia, làm sao cô biết vậy. Giống như nhìn thấy vậy…” Có người thì cười, có người không tin.

“Chuyện này… Chuyện này…” Tống gia là một phụ nhân gần bốn mươi tuổi, đỏ mặt ngượng ngùng ấp úng…

“Ha ha ha, Tống gia, có phải cô lại rình mò nhà người ta hay không?”

“Ha ha ha…” Mọi người lại cười vang một trận.

Đều ở chung một thôn, tất cả mọi người đều biết Tống gia này là người rất thích nói chuyện nhà người, thích chen vô giúp vui! Nông thôn có câu gọi là xem diễn không bằng nói quá! Bà ta thuộc loại người thích cường đại nói quá!


Nhà ai đóng cửa lại cãi nhau ầm ỹ vì chuyện gì, bà ta là người thích nhất đi tìm hiểu. Chuyện xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết ư, bình thường đều đóng cửa cãi vã không để người ta nhìn thấy nghe thấy. Nhưng Tống gia này cứ thích lén rình nghe, hoặc là nghe người khác nói rồi suy ra… Mặc kệ là chuyện tốt hay là chuyện xấu, trong thôn này bà ta chính là người biết đầu tiên!

Thời gian lâu, ai nấy đều biết trong thôn có Tống gia chuyên rình mò nghe lén!

Có mấy nhà vì chuyện nhỏ tranh cãi vài câu, người hiểu biết sẽ nói một câu “Đừng náo loạn, không thì chút nữa Tống nghe lén sẽ tới.”

Tống gia này cũng không phải ác ý gì, bà ta chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ và cái miệng nhiều chuyện! Mọi người cũng chỉ thường trêu ghẹo bà ta vài câu rồi cũng đi theo tham gia náo nhiệt!

Lúc ấy Tống gia vừa nghe có người chọc thủng bí mật của bà ta thì xấu hổ nắm tay giả vờ đi truy người nói, mọi người lại cười vang một trận. 

Tần Tinh cùng Tần Nguyệt cũng không nín được, cúi đầu cười theo.

“Mọi người là tới chúc mừng Liễu gia sao, đông vui nhỉ!” Đang cười không ngừng, tiếng một nữ nhân truyền đến, Tần Tinh ngẩng đầu lên thì thấy đó là Trình quả phụ Trình thẩm tử, một tay bưng một cái ki, mặt ki phủ vải, một tay mang theo một cái rổ, trong rổ có mấy bó rau xanh!

Mọi người vừa thấy là Trình quả phụ thì đều không nói chuyện nữa, trước mặt phụ nhân mạnh mẽ này không dám nhiều chuyện, mọi người ngượng ngùng đều tan tác…

Trình quả phụ cũng không để ý, xoay người đi đến chỗ lều dựng.

Tần Tinh cùng Tần Nguyệt nhận đồ trong tay Trình quả phụ, Tần Nguyệt oán trách nói “Trình thẩm, con mời thẩm tới hỗ trợ, thẩm lại còn mang đồ đến!”

Tần Tinh nhìn rau xanh trong rổ nghĩ ngày mai phải đi trấn trên, trong nhà có công nhân, phải đi mua chút thức ăn về.


Trình quả phụ nở nụ cười “Khách sáo với thẩm làm gì, toàn là đồ nhà có, không đáng giá bao nhiêu!”

Tần Nguyệt hơi đỏ mắt. Trước đây khi bị Tần gia đuổi ra ngoài, Trình thẩm tử đã sai Viện Viện tới đưa đồ ăn mấy lần. Tuy rằng sau này không đưa nữa nhưng nàng ta vẫn luôn luôn nhớ kỹ, cũng rất hiểu. Nhà nông dân vốn không dư dả, huống chi là một nữ nhân nuôi hai đứa con, cuộc sống cũng rất gian nan! Chính Viện Viện lại cảm thấy ngượng ngùng khi gặp Tần Nguyệt, không dám đến tìm nàng ta nữa. Lúc này thấy Trình quả phụ lại còn bưng đồ đến hỗ trợ, tự nhiên là cảm động không nhịn được.

Trình quả phụ thấy Tần Nguyệt đỏ mắt, sờ sờ đầu nàng ta “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, xây nhà là chuyện vui, không được khóc!”

Tần Nguyệt gật gật đầu hỏi “Thẩm, Viện Viện có khỏe không?”

Trình quả phụ cười nói “Khỏe mà, đang ở nhà giặt quần áo, nói một lát sẽ đến hỗ trợ!”

Tần Nguyệt liên tục gật đầu, ở trong thôn nàng ta chỉ có một mình Viện Viện làm bạn nói chuyện!

Tần Tinh cũng cười theo, nhìn Tần Nguyệt bận rộn cùng Trình quả phụ, đột nhiên nghĩ tới, hình như ở trong thôn này Tần Tinh không có người bạn nào để nói chuyện cả? Ngay cả Tần Liên cũng có hai bạn nhỏ, một là Lưu Song con gái nhỏ của Lưu tiên sinh, một Tần Tuyết, cháu gái Tần đại gia bên thôn Vĩ. Tần Ngọc cũng có, chỉ nàng không có! Thì ra Tần Tinh thật sự là người có tính cách quái dị đây!

Tần Tinh lắc đầu, thầm nghĩ, kiếp trước mình cũng không có bạn có thể nói chuyện mà, ngoại trừ sư huynh…

Nghĩ đến sư huynh, Tần Tinh lại hơi ảm đạm không thể hiểu được, đột nhiên nghe thấy có người gọi nàng, “Tần Tinh, Tần Tinh.”

Tần Tinh quay đầu lại, nhìn thấy một cậu trai lớn cỡ nàng, có lẽ lớn hơn một chút, mi thanh mục tú. Tần Tinh cẩn thận nghĩ nghĩ, nhớ tới là Lâm Chí, cháu trai của Lâm gia trong thôn. Lâm gia này là từ nơi khác chuyển đến. Lâm lão gia bảy mươi tuổi, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài tản bộ thì bình thường đều ru rú trong nhà, người trong thôn rất ít khi thấy ông ta.

Vợ chồng Lâm gia là Lâm Quốc Đống và Lâm Trương thị có hai con trai, con trai nhỏ lớn hơn Tần Tinh một tuổi, mấy lần gặp nhau ở trong thôn đều chủ động chào hỏi với nàng nhưng Tần Tinh cũng không để ý cậu ta! Lúc nhà nàng bị đuổi ra khỏi Tần gia cũng mấy lần cho đồ ăn, hình như mình cũng không để ý lắm!

Lâm gia tuy là hộ ngoại lai nhưng có vẻ khá giả, là nhà có tiền, không chỉ mua nhà trong thôn mà còn mua cả mấy mẫu ruộng.

Lâm Quốc Đống diện mạo nhã nhặn, lại biết săn thú, Lâm Trương thị khéo tay, con trai lớn Lâm Vân giống phụ thân, nhã nhặn nho nhã, con trai nhỏ Lâm Chí nhu thuận thanh tú.

Cả nhà này, ai nấy đều có thể nói chuyện với người trong thôn nhưng không thân cận với bất cứ ai! Trong thôn không có ai biết bọn họ từ đâu đến, trước kia làm cái gì! Nói ra thì thôn Thanh Thủy ngoại trừ mấy kẻ cặn bã bên ngoài người dân coi như là chất phác, không có chuyện gì thì ai nấy đều tự đóng cửa mà sống, cũng rất an ổn!


Tần Tinh buồn bực nhìn Lâm Chí hơn mình một tuổi, không hiểu hỏi, “Cậu gọi tôi sao?”

Lâm Chí nháy mắt đỏ mặt, gật gật đầu, đưa qua mấy bó rau xanh và một con thỏ nhỏ đã làm sạch lông “Tôi… nương tôi, kêu… đưa tới.” Nói xong không nhìn vào mắt Tần Tinh mà xoay người đi như chạy!

Tần Tinh kinh ngạc nhìn bóng lưng đi xa, nhìn nhìn lại rau xanh cùng con thỏ trong tay, nửa ngày không lấy lại tinh thần! “Chuyện gì vậy chứ?”

Tần Liễu thị hiếm khi nhìn thấy Tần Tinh thất thần, Tần Ngọc ở bên cạnh giơ tay huơ huơ trước mắt Tần Tinh gọi “Nhị tỷ, nhị tỷ?”

Tần Tinh hoàn hồn, nhìn thấy Tần Liễu thị và Tần Ngọc đang lo lắng nhìn mình thì không khỏi nở nụ cười, “Ồ, nương, đây là Lâm thẩm kêu Lâm Chí đưa tới!”

Tần Liễu thị nhận rau xanh và con thỏ thở dài, tình nghĩa của những người này phải nhớ thật kỹ! Rau xanh tự trồng ở trong thôn không tính là gì, nhưng con thỏ này, nếu mang lên trấn trên có thể đổi không ít tiền.

Chờ Tần Liễu thị đi, Tần Ngọc kéo Tần Tinh qua, ghé vào tai Tần Tinh thần bí nói “Nhị tỷ, tiểu tử Lâm Chí kia thích tỷ!”

Ngoại truyện: 

Nam chính “Chuyện gì thế? Bổn vương còn chưa xuất hiện đã có tình địch sao?”

Tần Ngọc “Tỷ phu, huynh phải nắm chặt đó, tiểu tử kia mang cả con thỏ tới.”

Tần Tinh nhéo tai Tần Ngọc “Đệ gọi ai là tỷ phu đó?”

“Sao chứ? Nàng còn không đồng ý?” Nam chính híp mắt, nguy hiểm hỏi.

“Bổn cô nương cũng không dễ lừa như vậy!” Tần Tinh cũng nheo mắt khiêu khích nâng cằm lên.

Tần Ngọc vụng trộm nhìn hai người ánh mắt tóe lửa, lén lút bỏ chạy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.