Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 32: Ruột già xào cay


Đọc truyện Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn – Chương 32: Ruột già xào cay

Editor: Hương Cỏ

Tần Tinh thấy Tần Liễu thị không nói gì nữa, cũng cầm bản vẽ đi tìm Vương Hổ, nghĩ tóm lại phải từ từ thay đổi Tần Liễu thị, tính tình thế này cũng không phải chốc lát có thể cải tổ! Nàng không phải muốn Tần Liễu thị giống như Trình quả phụ, mở miệng có thể mắng chửi người thậm chí đánh nhau. Nàng cũng thích nương dịu dàng ôn nhu. Nhưng nàng hi vọng ít nhất nương có thể tự bảo vệ mình, mạnh mẽ hơn không bị khi dễ!

Tần Tinh cầm bản vẽ tìm Vương Hổ, hai người to nhỏ nói thời gian một nén nhang, chủ yếu nói kỹ càng cho Vương Hổ về thiết kế toilet và bếp nấu. Vương Hổ nghe nói trong phòng ngủ còn xây nhà cầu thì vẻ mặt rối rắm nói “Tinh nhi? Muội xác định muốn xây nhà cầu trong phòng ngủ sao?”

Tần Tinh nở nụ cười, nghĩ nghĩ rồi nói cho Vương Hổ nghe về ý tưởng thiết kế bồn cầu tự hoại của mình. Tần Tinh nghĩ kiểu này không thể tự động bơm nước nên phải dùng tay, tự mình đổ nước vào trong!

Vương Hổ trố mắt một hồi lâu, bao nhiêu năm xây nhà cho người ta thực sự chưa từng nghe qua, nhíu mày cong cong, “Tinh nhi, bồn cầu này có hình dáng thế nào?”

Tần Tinh cầm lấy nhánh cây vẽ xuống mặt đất họa, vẽ xiêu vẹo sứt sẹo, Vương Hổ cũng nhìn không rõ lắm. Tần Tinh chỉ đành hỏi “Hổ ca, chỗ chúng ta có chỗ nào nung đồ sứ hay không?”

“Có đấy, trấn bên có một xưởng nung, cái gì cũng có thể nung!”


“Vậy là được rồi. Để ta sửa hoàn chỉnh rồi nhờ Hổ ca dẫn ta đi một chuyến, ta sẽ nói cho ông chủ chỗ đó biết!” Tần Tinh chỉ cần biết có xưởng nung là được!

Thấy Tần Tinh có thể nắm được hết thảy, Vương Hổ cũng không nói nhiều!

Giải quyết xong vấn đề bồn cầu, Tần Tinh lại nói cho Vương Hổ nghe thiết kế bố trí phòng. Tận đến khi Tần Liễu thị kêu ăn cơm, Vương Hổ còn chưa nghe hết ý, hai mắt tỏa ánh sáng, giơ ngón tay cái lên đối Tần Tinh “Tinh nhi, trong đầu muội có chứa những gì vậy!” Nói xong còn vỗ vỗ đầu Tần Tinh!

Tần Ngọc từ một bên đi tới nói với Vương Hổ “Hổ ca, ca mà làm hư đầu tỷ đệ thì phải bồi thường đó!”

Vương Thiện Võ cùng Vương Hổ nghe đứa nhỏ này nói giận dỗi thì cả hai cười ha ha!

Tần Tinh nhìn Tần Ngọc dở khóc dở cười!

Ăn cơm trưa, cha con Vương gia bắt đầu làm bếp, dựng lều. Nói ra thì thật đúng là người biết làm việc, chỉ trong một buổi trưa, ngay cạnh căn nhà hoang đã dựng lên hai cái lều. Một lều đặt hai tấm ván ráp thành giường, lấy chăn cũ làm rèm cửa! Một lều thì làm hai bàn bếp chắc chắn!

Buổi tối là Tần Tinh làm cơm!

Làm ruột già xào cay! Ruột già sửa thật sạch, lấy bột chà xát thật lâu để không còn mùi hôi! Cắt thành miếng nhỏ, sau đó cho ớt và các gia vị khác trộn đều ướp. Cho dầu vào nồi, phi thơm gừng, tỏi, ớt, cho ruột già vào nồi xào, đến khi mùi thơm tỏa ra. Nấu thêm một nồi canh nấm, nướng thịt, làm bánh dày, nấu một nồi cơm!

Lúc ăn cơm, Vương Thiện Võ cùng Vương Hổ nhìn thấy trên bàn để ruột già đỏ hồng, thịt nướng thơm lừng, canh nóng hổi đang bốc khói, còn có bát cơm tẻ vun ngọn, lại còn có cả cá thì cả hai cha con đều kinh ngạc không khép nổi miệng! Giữa trưa ăn bánh bao trắng và canh nấm do Tần Liễu thị nấu đã thấy rất ngon. Thật không ngờ buổi tối lại còn có cơm có cá! Ngồi trên ghế không yên lòng. Một bàn ăn này tốn biết bao nhiêu tiền chứ! Cho dù mừng năm mới, cũng không có nhiều đồ ăn ngon như vậy! Khách khí xoa xoa tay, ngượng ngùng đi lấy bát!

Tần Tinh nhìn thấy hai cha con ngại ngùng cũng không nói gì. Nàng cảm thấy những chuyện như vậy thì cứ để Tần Liễu thị khuyên hảo thích hợp hơn!

Tần Liễu thị thu dọn bàn ăn xong phát hiện cha con Vương gia ngại ngần, sửng sốt nhìn cái bàn thì hiểu ngay. Kỳ thật không riêng cha con Vương gia, ngay cả Tần Liễu thị, cũng cảm thấy mấy ngày nay giống như đang nằm mơ vậy! Mấy ngày trước còn đang như đất trời sụp đổ, đảo mắt một cái không chỉ có ăn gạo trắng cùng thịt, còn muốn xây nhà ở! Không khỏi cảm khái vạn phần!


Tần Tinh đợi nửa ngày cũng không thấy nương nói ăn cơm, ngẩng đầu lên thì thấy, ngay cả nương nhà mình cũng đang cảm khái! Chỉ có thể liếc mắt cho Tần Nguyệt, Tần Nguyệt nhìn Tần Liễu thị cùng cha con Vương gia không khỏi nở nụ cười. Tần Ngọc thì đang chăm chú nhìn Tần Liễu thị, trông cậy nương mình nói nhanh một chút. Cậu đang khẩn cấp muốn nếm thử món ruột già xào cay nhị tỷ nói vài ngày rồi!

Tần Nguyệt kéo Tần Liễu thị, Tần Liễu thị lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nhìn Tần Nguyệt cười cười, lại quay đầu nói với cha con Vương gia “Vương đại ca, mong đừng chê ghét, nhanh ăn cơm đi, đã mệt mỏi một ngày rồi! Ca xem ta cũng quên mất mua chút rượu cho hai người, thật sự là chậm trễ!”

Vương Thiện Võ khoát tay “Nông dân, không nên uống rượu!”

Tần Ngọc thấy khách còn chưa cầm bát thì mình cũng không tiện ăn trước, đành phải cầm lấy chiếc đũa mạnh mẽ đặt vào tay Vương Hổ “Hổ ca, mau nếm thử, tay nghề của nhị tỷ đệ được lắm!”

Vương Hổ không khách khí nữa. Nói thật, nhìn đã thấy thèm rồi càng miễn bàn ngưởi được mùi thơm. Tay gắp một miếng ruột già cho vào miệng ăn, vừa ăn vừa khen ngon, “Tinh nhi, món này là muội làm thật sao? Đây là gì vậy? Vị cay cay, tê tê trong miệng, ăn quá ngon!”

Tần Ngọc vừa nghe vậy thì không đợi được nữa, trực tiếp cầm đũa gắp mấy miếng. sau đó không nói nữa mà cúi đầu ăn liên tiếp!

“Mọi người ăn đi, ăn đi, Vương đại ca, nhà của chúng ta còn phải nhờ ca tốn nhiều công sức, mong Vương đại ca trăm ngàn đừng khách sáo!” Tần Liễu thị tiếp đón Vương Thiện Võ!

Tần Tinh không nghĩ tới Vương Thiện Võ và Vương Hổ cũng có thể ăn cay như vậy, mặc dù không ngừng ăn thêm canh nhưng cũng không dừng đũa, nghe nói là ruột già heo thì khen không dứt tay nghề của Tần Tinh, cùng nói cho tới bây giờ chưa từng ăn qua đồ ăn nào ngon như vậy! Bánh dày cá vừa mềm vừa béo, thơm ngon cực kỳ!

Một bữa cơm cả khách và chủ đều hoan hỉ!


Buông đũa xuống, Vương Thiện Võ nghĩ nghĩ nói với Tần Liễu thị “Tần tam muội, đại ca biết có lẽ mọi người kiếm được chút bạc. Ngày hôm nay ta cũng không cho mình là người ngoài mà nói với muội. Bắt đầu từ ngày mai sẽ có công nhân tới làm. Ý của ta là chúng ta cũng không thể cứ ăn uống như vậy! Đều là người lao động, ăn như vậy thì bao nhiêu bạc cũng không đủ! Chúng ta được thanh toán tiền công, có thể ăn no bụng là được rồi!”

Tần Liễu thị gật gật đầu “Vương đại ca nói đúng. Hôm nay Tinh nhi làm bữa cơm này một là để cảm tạ hai người. Nếu không nhờ hai cha con thì mấy mẹ con chúng ta không biết phải làm thế nào! Lý do khác là chuyện sau này xây nhà cũng phải nhờ vào Vương đại ca cùng Hổ tử tốn nhiều công sức! Ta chỉ là một nữ nhân cái gì cũng đều không hiểu!”

Vương Thiện Võ khoát tay “Nói cái gì chứ, không phải là việc nên làm sao!”

Tần Liễu thị tất nhiên biết ý tốt của Vương Thiện Võ, nhất định là ghi nhớ “Ta đã nghĩ hết rồi, công nhân đến liền làm bánh bao trắng và bánh nhân hỗn hợp, ăn thịt gì, nấu canh gì cũng làm hai ba món. Vương đại ca cảm thấy thế nào?”

“Quá tốt, quá tốt. Thịt ư, hai ba ngày nấu một lần cũng được. Toàn là người nghèo cũng không cần ngon, cần ăn no là được!” Vương Thiện Võ nói!

“Vương đại bá, nương, con cảm thấy mỗi ngày buổi trưa nên có món thịt. Đều là việc nặng nhọc, không ăn tốt thì làm sao có sức làm đúng không? Con còn nghĩ có thể nhanh được ở phòng mới đó!” Tần Tinh nói.

Vương Thiện Võ nghĩ nghĩ nhìn Tần Liễu thị, Tần Liễu thị gật gật đầu, “Cứ làm như vậy đi, Tinh nhi nói có lý!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.