Đọc truyện Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây – Chương 14
Huỳnh Hiểu biết được cái tính hám đồ ngọt của Mộ Dung Phong. Nàng thấy không ngày nào là miệng hắn không nhóp nhép nhai bánh. Chính vì vậy, nàng quyết định xuống bếp làm cho hắn những món điểm tâm ngon nhất. Dù gì nàng cũng được con quỷ dị dạng kia phân phó làm bảo mẫu cho Mộ Dung Phong, nàng không thể suốt ngày ăn không ngồi rồi thế được. Làm như vậy người ta gọi là không có đạo đức nghề nghiệp.
Trưa nay nắng nóng tất sẽ sinh ra khát nước, mà ăn bánh ngọt xong lại càng khát nước hơn. Huỳnh Hiểu nghĩ ngợi một lúc, nàng sẽ làm một món giải khát ngon tuyệt cú mèo cho Mộ Dung Phong. Trong nhà bếp vương phủ, Vu đại thẩm và Lý đại thẩm hết lòng giúp đỡ nàng. Huỳnh Hiểu nhìn thành quả của mình không khỏi nở nụ cười vui vẻ.
Trong khi Huỳnh Hiểu bận rộn nấu nướng, Mộ Dung Phong vẫn như mọi khi, lười biếng nằm ở hoa viên. Haizz, nơi đây cảnh đẹp hữu tình, thỉnh thoảng có vài ngọn gió thổi qua xua đi cái nóng, hai mí mắt Mộ Dung Phong đã không ngừng đòi đoàn tụ. Một…hai…ba…khò…khò…khò…Mộ Dung Phong đã lên đường đi tìm công đánh cờ.
Lúc Huỳnh Hiểu tới thì Mộ Dung Phong đã ngủ rất say. Nàng nhìn bộ dáng lười nhác của hắn mà bật cười. Tên này sống thật thoải mái nha, hàng ngày hắn chỉ có ba công việc chính là ăn, chơi và ngủ, hoàn toàn không có làm bất cứ việc gì khác, sống vô ưu vô lo. Quả đúng với cái danh Tiêu Dao Vương an nhàn, rảnh rỗi. Huỳnh Hiểu ngồi xuống cạnh hắn, ngón tay không tự chủ được mà chạm vào gò má hắn, sau đó lần lượt di động vuốt ve sống mũi cao thẳng, lông mày, hàng mi. Nàng phải công nhận là lông mi hắn rất dài, lại dày và cong nữa. Lướt mấy ngón tay xuống dưới chạm vào bờ môi hồng của hắn, cha mẹ ơi, vừa mỏng, vừa mềm làm người ta khao khát muốn hôn xuống. Khụ…khụ…hình như Huỳnh Hiểu vừa có một suy nghĩ đầy màu tối thì phải. Nàng vội thả tay xuống, ngồi thẳng người dậy, cố gắng xua đi ý định vừa rồi. Mộ Dung Phong cựa quậy, hắn nhăn mày rồi từ từ mở mắt. Phát hiện Huỳnh Hiểu ngồi bên cạnh, Mộ Dung Phong cao hứng ôm lấy nàng :
-Hiểu Hiểu, tỉ trở lại rồi. Ta đợi tỉ lâu quá nên ngủ quên mất.- Nói xong Mộ Dung Phong ngáp một cái rồi lười biếng tựa đầu vào vai nàng.
– Ừ, ta đi làm đồ ăn cho cậu.- Huỳnh Hiểu chỉ vào khay gỗ trên bàn đá.
Hai mắt Mộ Dung Phong sáng rực lên, hắn thích cái này nha. Huỳnh Hiểu của hắn thật đáng yêu nha. Mộ Dung Phong lon ton bê khay đồ xuống, hắn ngạc nhiên nhìn bát nước kì lạ ở giữa khay :
– Hiểu Hiểu, đây là nước gì vậy?
– Nước sấu ngâm đó. Cậu uống thử đi.
Mộ Dung Phong gật đầu, múc một muỗng nước sấu đưa lên miệng. Hắn khẽ liếm một ít nước rồi nhăn mặt, lắc đầu tỏ ý không thích :
-Chua a.
Huỳnh Hiểu cưng chiều nhéo má hắn :
– Chua chua ngọt ngọt mới ngon a. Cậu nếm lại đi. Ta ngâm với nhiều đường lắm mà.
Mộ Dung Phong dù không thích cho lắm nhưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời uống tiếp. Oa, có ngọt nha. Quả như Hiểu Hiểu của hắn nói, mùi vị cũng không tồi a. Nóng thế này, uống rất đã. Bên cạnh bát nước sấu lạnh còn có một bát đá bào. Mộ Dung Phong thích thú nhìn những vụn đá nhỏ xíu, hắn xúc một thìa đá bào lên nhai. “ Rộp rộp” . Tiếng đá lạo xạo trong miệng hắn, vị lạnh lạnh, tê tê ở đầu lưỡi và răng làm hắn thích thú vô cùng. Hắn không do dự lấy một thìa đá bào đút cho Huỳnh Hiểu :
– Hiểu Hiểu, tỉ ăn băng đá này đi. Nhai cái này vui cực.
Huỳnh Hiểu há miệng đón lấy thìa đá bào, đắc ý nhai. Mộ Dung Phong thật thảo tính nha. Nghe hắn khen đồ uống nàng làm, nàng cảm thấy mát lòng mát dạ hẳn lên. Thật không uổng công nàng vất vả chuẩn bị cho hắn.
– Hiểu Hiểu, ngày mốt hoàng huynh có tổ chức đại hội đi săn ở phía tây thành Đông Doanh, tỉ có muốn tham gia không?- Mộ Dung Phong lên tiếng hỏi.
Nghe thấy đại hội đi săn Huỳnh Hiểu vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy phấn khích. Ài, từ bé đến giờ nàng mới chỉ xem người ta đi săn trên phim thôi chứ nàng làm gì có cơ hội thử chứ. Hơn nữa, nam nhân cổ đại rất giỏi cung kiếm, cưỡi ngựa, nếu được tận mắt chứng kiến họ săn bắn, ôi cha mẹ ơi, nàng mới nghĩ mà đã thấy háo hức rồi. Huỳnh Hiểu hai mắt long lanh, nhanh chóng gật đầu :
– Có chứ. Cậu có muốn đi không?
– Nếu tỉ thích thì ta dẫn tỉ cùng đi.- Mộ Dung Phong đáp. Kì thực hắn đối với đại hội đi săn này không hề có hứng thú. Cũng chỉ tại lão hoàng đế nhiều chuyện kia cứ đòi hắn phải tham gia, lại còn bắt hắn phải mang theo Hiểu Hiểu. Hắn định không đi nhưng nếu Hiểu Hiểu muốn hắn sẽ đem nàng đi chơi một chút.
Huỳnh Hiểu sung sướng cười với Mộ Dung Phong :
– Vậy ta phải đi chuẩn bị thật kĩ lưỡng mới được. Ở đấy chắc có rất nhiều nam nhân uy dũng đi.
Mộ Dung Phong nhận thấy nàng có vẻ rất thích đại hội săn bắn lần này. Xem ra đề nghị của hoàng huynh cũng không tồi đi. Nhưng vừa rồi Hiểu Hiểu nói cái gì?Nam nhân uy dũng? Mộ Dung Phong sắc mặt vô cùng khó coi hướng Huỳnh Hiểu cốc hai cái vào đầu nàng :
-Tỉ muốn tới đó ngắm nam nhân khác sao ?
Huỳnh Hiểu hoàn toàn không nhận thấy thái độ bực bội của Mộ Dung Phong, nàng gật đầu, trong đầu vẫn không ngừng tưởng tượng dáng vẻ của mấy vị công tử anh tuấn cưỡi ngựa bắn tên. Mặt Mộ Dung Phong đen như đít nồi, hắn tức giận hét lên :
– Hừ, ta không cho tỉ đi nữa.
– Cái gì?- Huỳnh Hiểu giật nảy mình. Nàng thắc mắc nhìn Mộ Dung Phong. Vì cái gì mà tự nhiên hắn đổi ý?- Cậu nói gì vậy? Tại sao lại không cho ta đi?
– Ta không cho phép tỉ đi ngắm nam nhân khác. Ta không thích. Ta không thích tí nào hết. Tỉ chỉ được phép ngắm nhìn ta thôi.- Mộ Dung Phong dậm chân nói.
Huỳnh Hiểu nhìn bộ dáng giận dữ trẻ con của hắn, nàng vừa tức vừa buồn cười. Hóa ra tiểu ngốc nhà nàng không thích nàng khen nam nhân khác, không thích nàng bỏ rơi hắn đi nhìn nam nhân khác nha. Trời ạ, Mộ Dung Phong cũng thật là bá đạo, chiếm hữu cao quá đi. Huỳnh Hiểu khẽ kéo vạt áo hắn, xuống giọng hỏi han :
– Tiểu Phong, cậu giận à?
-…
Mộ Dung Phong hừ một cái, không trả lời câu hỏi của nàng, quay mặt đi làm bộ dỗi.
-Tiểu Phong, Hiểu Hiểu chỉ nói giỡn thôi. Mấy nam nhân kia đâu có soái, đâu có đáng yêu như cậu đâu. Ta mới không thèm nhìn tới họ.
Mộ Dung Phong hướng con mắt hoài nghi nhìn nàng :
– Tỉ nói thật không đấy?
– Thật mà. Trong lòng ta cậu chính là thiên hạ đệ nhất đại mĩ nam.
Mộ Dung Phong nghe đến đó sắc mặt mới giãn ra. Hắn hài lòng nhìn Huỳnh Hiểu, biểu hiện theo kiểu “ Điều ấy là tất nhiên”.
– Được rồi. Ta tha cho tỉ đó. Lát nữa chúng ta đi thu thập đồ đạc.
– Đồng ý.- Huỳnh Hiểu mừng suýt rớt nước mắt. Nàng phải rất kiềm chế để không nhảy lên kêu hai tiếng “ Oh yeah”.