Đọc truyện Vương Gia Này, Ta Muốn – Chương 61: Kim bài
Editor: Tinh Di
Mộ Dung Túc Dạ khẽ liếc qua bảng bố cáo, thong thả giải thích: “Trên bảng là thông báo về vụ án mạng mà chúng ta nghe được ở quán trà, đại ý hi vọng dân huyện cùng một lòng, sớm tóm được thủ phạm.”
“Dân huyện một lòng?” Tiểu Vũ gãi gãi lỗ tai, “Ách, là có ý gì?” Chẳng lẽ là dân chúng cùng chung tay lùng bắt thủ phạm?
Bất tri bất giác tùi màn thầu trên tay Mộ Dung Lưu Quang đã hết, hắn cũng không có hứng thú lắm với nội dung bố cáo kia, vì thế chỉ khoanh tay đứng một bên.
Mộ Dung Túc Dạ lại hiểu thành hắn muốn nghe kĩ hơn, vì thế nói thêm: “Cái này… từ ‘một lòng’ có vẻ không hợp lý lắm. Thực ra ý muốn nói…. hi vọng có nữ tử nào đó chịu ra làm mồi nhử để bắt hung thủ…”
“…. Là vậy?”
Tiểu Vũ sững sờ, thì ra là ý đó! Loại chuyện làm mồi nhủ này…. Tiếng khóc thảm thiết đột nhiên vọng tới, cắt đứt suy nghĩa của Tiểu Vũ, thu hút được chú ý của tất cả mọi người.
Dieenxddan___LeeQuyDonn
Hai vị quan sai cao lớn mạnh bạo lôi kéo một nữ tử, phía sau là một vị lão hán đang khóc lóc vô cùng thương tâm…
“Phụ thân! Phụ thân!”
“Hai vị quan sai đại nhân! Ta vạn lần cầu xin hai vị đừng mang tiểu nữ của ta đi! Mẹ đứa nhỏ qua đời sớm, thân già chỉ có một đứa con gái. Các vị bắt con bé đi làm mồi dụ, cái này dù không phải lấy mạng nàng nhưng không khác gì lấy mạng thân già này!”
“Cút cút cút!” Một trong hai người quan sai hất hất tay, “Không nhìn thấy bố cáo chỗ kia à? Các ngươi phải tận lực một lòng phối hợp! Một ngày chưa bắt được tên sát nhân biến thái ngày đó huyện Thanh Bình chưa thể yên ổn! Lão già cũng không cần cảm thấy uất ức, tiểu nữ này được chọn trúng chính là phúc đức lớn cho gia chủ! Yên tâm, chờ vụ án này phá xong sẽ có bù đắp xứng đáp cho lão!”
Vị lão hán kia cũng đã lớn tuổi, sức không trụ lại cái hất tay của tên quan sai liền ngã ra phía sau, nhưng lại cố sức bò dậy ôm lấy chân tên quan sai, “Ta không cần bù đắp! Không cần gì hết! Ta chỉ muốn tiểu nữ bình an! Cầu xin mấy vị! Cầu xin đừng mang nó đi!”
Người trên đường vây lại không ít nhưng không ai dám bước ra can ngăn.
“Lão già này! Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!” Tên quan sai bị vị lão hán ôm chân hùng hổ đẩy tiểu cô nương kia cho tên còn lại, chân giơ lên hung hăng tính đạp xuống.
“Dừng tay!” Giọng nói nữ tử nhưng vô cùng khẳng khái. Tên quan sai nhìn theo hướng giọng nói phát ra, thấy một bóng áo đỏ nhỏ đang đi tới phía này, hai bên là hai nam tử tuấn tú hiên ngang.
Chân tên quan sai vẫn đang dừng lại ở giữa không trung, đạp xuống không được mà rút lại cũng không xong, tức tối hất cằm về phía Tiểu Vũ: “Ở đâu ra nha đầu vô lẽ này? Còn dám ngăn cản quan sai phá án?!”
Bốn chữ ‘nha đầu vô lễ’ vừa nói xong, Tiểu Vũ cũng không để bụng nhưng hai người nào đó đã cau mày liền, vị nào đó chỉ khẽ hé miệng: “Vả miệng!”
Lời vừa dứt một bóng đen không biết từ đâu bay tới phía tên quan sai hung hăng, còn không kịp thấy người chỉ nghe thấy hai tiếng bạch bạch, mặt tên đó bị đánh đến đỏ lựng!
“Là ai?! Kẻ nào dám??” Tên quan sai vừa ôm mặt vừa tức tối chửi rủa.
Tiểu Vũ khẽ chớp chớp mắt, đúng là nhanh thật, làm nàng nhớ lại tình cảnh của Tần Uyển Như ngày đó…..
Chẳng lẽ… nàng thực sự là tiểu yêu nữ? Chỉ cần có người mắng nàng sẽ bị trừng phạt ngay lập tức?
Dieenxddan___LeeQuyDonn
Tiểu Vũ lắc mạnh đầu, nhanh chóng từ bỏ khả năng vừa rồi. Lúc này lại thấy chân tên quan sai như muốn giáng xuống, lập tức quát lớn hơn: “Dừng chân! Dừng ngay chân!”
Lời dứt tên quan sai theo bản năng dừng lại. Nhưng đột nhiên lấy lại tinh thần, ***! Sao hắn phải nghe lời nha đầu lạ hoắc kia?
Việc hôm nay chưa làm xong lại đột nhiên bị đánh, còn không biết là ai đánh bực bội càng thêm bực bội, mắt thấy vị lão hán vẫn còn ôm chân không chịu buông, cơn bực tức lên tới vô cùng cần chỗ trút. ***! Ngươi nói dừng chân là lão tử này dừng? Hôm nay lão tử còn phải đạp cho lão già này không ngừng xin tha mới thôi! Trong lòng vừa nghĩ tới đó chân liền dồn sức đạp xuống, nhưng ngay thời khắc sát nút nhất chân hắn lần nữa khựng lại, là do………
Tiểu Vũ vẫn chưa ngập được miệng, đó chắc chắn là một chuỳ thủ sắc bén vô cùng! Chuôi đao còn khảm bảo thạch hoa lệ, chuôi là chuôi vàng ròng! Hừm…. người chủ nó nhất định là người có tiền mà!
“Mộ Dung Túc Dạ ngươi khai báo cho trung thực! Rốt cuộc ngươi đã tham ô bao nhiêu từ quốc khố? Chỉ là vũ khí tuỳ tiện bên người cũng khiến chói mắt như vậy? Chắc chắn túi ngươi cũng không hề nhẹ!”
Mộ Dung Túc Dạ vô tội nhún nhún vai, “Đừng tuỳ tiện nói oan cho ta! Chuỳ thủ đó là vật gia truyền, không phải đồ ta làm ra!”
Xì! Dù có như lời ta nói ngươi cũng đâu dám thừa nhận! Tiểu Vũ khẽ mím môi, quyết định cho qua vấn đề này. Nàng đi tới trước mặt tên quan sai, hai tay đỡ lão bá lên. Không đợi ai khác chen vào, ngón tay nhỏ nhắn tinh tế của nàng đã chỉ thẳng vào mặt tên quan sai còn lại đang giữ tiểu cô nương, “Ngươi đó! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau giao tiểu cô nương đó cho ta?”
“……”
Mắt thấy huynh đệ của mình đã bị quy phục, hơn nữa những kẻ đi cùng nha đầu này cũng không phải người dễ đối phó, hắn liền buông cô bé, lùi về phía sau, miệng lắp bắp: “Mấy người…. mấy người là ai? Lại dám cản trở quan sai làm việc, muốn… muốn tạo phản phải không?”
Tiểu Vũ thấy hắn có ý định bỏ chạy cũng không tính ngăn lại: “Về báo lại với Huyện lão gia nhà ngươi có cô nãi nãi của hắn tới thăm, kêu hắn tới tận đây đón ta! Thời gian một nén nhang, quá giờ khỏi đợi! Nói với hắn, nếu tới muộn hoặc không tới thì vụ án biến giái giết người ở huyện này không cần hắn phá nữa, trực tiếp bỏ mũ quan về làm ruộng đi!”
Cô nãi nãi? Tên quan sai sững sỡ, biết là nha đầu này nói đùa nhưng phải là người như thế nào mới dám nói như vậy?
Nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chân tên này như có bôi mỡ, vừa quay đầu đã không còn dấu vết. Nhóm người này lai lịch không rõ, vẫn là về nhanh báo lại với Huyện thái gia!
Dieenxddan___LeeQuyDonn
Ở bên cạnh Mộ Dung Túc Dạ khẽ nhếch mày, khoé miệng mở rộng: “Đệ nói này Tam ca! Nha đầu này càng ngày càng vô thiên vô pháp! Xem ra còn uy phong hơn cả hai vị Vương gia chúng ta!”
Mộ Dung Lưu Quang đang chăm chú nhìn Tiểu Vũ, nghe vậy liền nhàn nhạt liếc qua Mộ Dung Túc Dạ: “Còn không phải do đệ cưng chiều!”
“….Hả” Người nào đó chưa thể chấp nhận được, “Do… do đệ cưng chiều?”
“Đương nhiên!”
Mộ Dung Lưu Quang đá mắt về một phía, Mộ Dung Túc Dạ nhìn theo liền hiểu ra. Nha đầu đầy tự mãn lấy từ trong túi một miếng màu vàng kim cực kỳ quen mắt, đưa đến trước mặt tên quan sai vừa bị thuỳ chủ đâm trúng. Vẻ hoảng sợ trên mặt thực sự rất thoả mãn, còn khoa trương khom người đưa xuống sát đất: “Hì hì! Đây là Kim bài Hoàng gia đó nha! Người đạp đi đạp đi! Lần này ta hổng có dám ngăn nữa!”
“…..”
Tên quan sai bị doạ mặt cắt không còn một giọt máu, hai mắt trợn lớn.
Mẹ nó! Hắn đã trêu chọc vào ai đây?