Đọc truyện Vương Gia Này, Ta Muốn – Chương 24: Lại một tên Diệp Tử khác không bình thường
Đáng chết!
Nếu đã biết đầu sỏ là ai rồi, vậy thì quyết định đến tìm Boss đứng đầu đi!
Tiểu Vũ kéo ống tay áo của Lưu Quang: “Lão đại! Trở về phủ đi!” Trở về bàn bạc kỹ càng hơn, làm sao mới có thể khiến cho tiểu chánh thái kiêu ngạo kia thay đổi chủ ý, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Con ngươi đen của Lưu Quang lóe lên một chút ý cười sủng nịnh, Tiểu Vũ nhà hắn đúng là một con mèo nhỏ nha, chỉ cần nhìn một ánh mắt và động tác của nàng, thì hắn đã biết nàng đang suy nghĩ gì, bước tiếp theo muốn làm gì.Chẳng qua…
“Tam Vương gia!”
Cách đó không xa ở ngoài đại sảnh, có hai người đang cất bước chậm rãi đi tới. Thị lực của Tiểu Vũ cũng không tồi, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tên đi ở phía trước, nhưng mà không phải vừa rồi vì không thể hòa hợp được với không khí của tuổi trẻ, nên Diệp Thượng Thư đã kiếm cớ xin rời đi rồi sao! Tại sao lại trở lại đây chứ? Người đi theo sau hắn chính là…?
“Tam Vương gia! Ha hả, hình như ngài cùng nhi tử của ta trò chuyện rất thoải mái thì phải?”
Lưu Quang gật đầu: “Đúng vậy! Diệp công tử thật sự rất tài giỏi!”
Tiểu Vũ đảo cặp mắt trắng dã, không khỏi âm thầm giơ hai ngón tay lên. Cao tay! Bản lãnh trợn mắt nói dối của hai vị này thật sự rất cao!
Ha ha, đến đây, ta giới thiệu cho Tam Vương gia biết một chút. Vị này là tiểu nữ cua ta, Diệp Tử Khuynh. Tử Khanh*, mau tới thỉnh an Tam vương gia đi!”
*Khanh: Cách gọi tên theo kiểu thân mật.
Diệp Thượng Thư vui vẻ tự nhiên nói, nữ tử ở phái sau lưng hắn thoáng bước lên từng bước, ngẩng đầu len lén liếc nhìn Lưu Quang, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, cúi đầu dịu dàng nói: “Tử Khanh tham kiến Tam vương gia!”
Lưu Quang khoác tay, giương lên một nụ cười nói: “Không cần đa lễ.”
Tiểu Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, hừ! Tiểu hồ ly tinh! Ca ca là Lam Diệp Tử, muội muội là Thanh Diệp Tử*,thì ra cả nhà Diệp Tử này không có ai được bình thường sao?
*Lam: màu xanh thẳm ; Thanh: màu xanh —> Diệp Tử: lá cây ( *_* Chỗ này chắc ý nói tên của cả nhà này đều có dính tới lá cây hay sao ý:3)
…
“Tam vương gia! Người xem sắc trời đã tối rồi, nếu như ngươi không có việc gì gấp, thì hãy nể mặt ta mà ở lại quý phủ dùng bữa tối đi!”
Rõ ràng nụ cười kia của Diệp Thương Thư có dụng ý khác, Tiểu Vũ nhìn thấy mà trong lòng phát lạnh. Không đợi Lưu Quang đáp lời, nàng đã mở miệng trước nói: “Không khéo! Thật sự rất không khéo! Vương gia của chúng tôi còn rất nhiều việc gấp cần phải xứ lý! Chỉ sợ không thể nể mặt ngài rồi!”
Ặc, chuyện này….?
Diệp Thượng Thư xấu hổ nhìn Lưu Quang, người sau chỉ mỉm cười bắt đắc dĩ. Diệp Tử Khuynh vốn đang thẹn thùng và nhu nhược, lại chợt nhíu mày nổi giận.
“Làm càn! Chúng tôi đang nói chuyện, ngươi chỉ là một tiểu hộ vệ sao có thể xe vào?”
Mỗ Vũ nhíu mày: “Cái rắm! Lão đại nhà chúng tôi cũng không có nói gì, ngươi chỉ là một con nhóc thôi, xen vào làm gì?”
“…”
Mọi người đều bị những lời lẽ hùng hồ của nàng dọa sợ đến ngây ngẩn, hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần. Nhất là Diệp Tử Khuynh kia, nàng thân là thiên kim của Thượng thư, từ nhỏ đến lớn làm gì có người dám gây chuyện với nàng chứ? Làm sao hôm nay lại bị một tiểu hộ vệ làm nhục như vậy được?
Bị cơn giận dữ trong lòng thiêu đốt, đến không thể nhịn xuống được, nên dáng vẻ đoan trang hiền thục vừa rồi đã biến mất theo mây khói. Đưa tay nhỏ bé ra chỉ vào mỗ Vũ, ngay cả trong mắt cũng phun ra ngọn lửa.
“Ngươi, ngươi….”
“Ha hả?” Tiểu Vũ nhướng mày: “Làm sao mà ngay cả nói ngươi cũng nói không rõ ràng vậy? Ái chà chà! Đây cũng không phải là một hiện tốt đâu, nói chuyện như vậy, lại nói không rõ ràng, mà khóe miệng cũng run rẩy, đó là dấu hiện của hiện tượng trúng gió đấy!”
“…..”
Đầu Lưu Quang đầy hắc tuyến, không ngờ nha đầu này lại nói chuyện đến không biết sợ như vậy. Chỉ bằng tài ăn nói này, dường như cả Địa phủ, cũng chỉ có tên Tiểu Thôi kia mới có thể liều mạng với nàng!
“Ngươi….:“ Diệp Tử Khuynh cố tự trấn định, hít sâu một hơi nói: “Thật sự quá càn rỡ! Loại hạ nhân đê tiện giống như ngươi, mà cũng dám nói chuyện bừa bãi như vậy!” Nói xong, nàng chuyển tầm mắt nhìn về phía Lưu Quang, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nháy mắt lại biến thành dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Tam vương gia! Tiểu hộ vệ của ngài nói chuyện với ta như vậy, ngài phải làm chủ cho ta!”