Đọc truyện Vương Gia! Nàng Chính Là Của Trẫm – Chương 6: Ngẫu Nhiên Tìm Hoa Khôi ‘túy Lâu’
Cô luyến tiếc nhìn theo mái tóc ‘bạch kim’ buông xõa phiêu lung trong gió …
Hụt hẫn trong tiềm thức cô tự hỏi “Mình luyến tiếc cái gì ?” Trái tim cô có chút nhói quặn lại …
Cô nhìn tới khi bóng dáng của mỹ nam tóc trắng khuất dần , cảm giác kia lại biến mất nhưng trong tâm cô cảm thấy như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng ‘vô cùng đặc biệt’ ‘sẽ qua nhanh thôi , sẽ không đau nữa’ .
Cô muốn cứng rắn muốn tự bảo vệ được bản thân . Tự nhủ bản thân phải cố gắng cố gắng nhiều hơn nữa nhưng cô vẫn thấy mình thật ‘vô dụng’ quá nhỏ so với mọi thứ .
Cô thầm than “Đồ bỏ của thế giới”
*Từ giờ mình gọi là Di Di là nường nha*— —— ——-
Nàng nhanh chân rảo bước , đèn lồng giăng khắp chốn xanh đỏ tím vàng đủ màu sắc hoa cả mắt .
Thả lỏng một chút lúc này nàng lại thấy mình tự do rất thấm nhưng rất vui vẻ …
Nàng đứng lại trước một tiểu quán a ~ Cư nhiên không phải tiểu quán mà là một thanh lâu trong đầu nàng kêu gào Thanh lâu a~ Thanh lâu , là kĩ viện đó”
Mấy tiểu mỹ nhân không xuất trần thì là đại mỹ nhân a~
Không kềm sự tò mò nàng tuôn bước vào kĩ viện như trong tưởng tượng to lớn của nàng .
Một mỹ nhân có tuổi tiếp đón nàng rất nồng nhiệt :
– A ~ Không biết công tử lần đầu đến Túy lâu phải không ?
Miệng tuôn ra thì giọng ngọt lời hay nhưng thân hình cứ cự quậy trên cánh tay nàng nha .
Tuy nàng là nữ nhân nhưng không phải chỉ thích nhìn soái ca đâu nha. Đối với mỹ nhân nghiêng nước tiếu khuynh thành nàng cũng muốn ngoặm thử nha.
– Tú bà à , chẳng hay hoa khôi ở Túy hoa lâu khuê danh là gì ?
Nàng nhấn mạnh chữ khuê nha tức là phải sạch sạch sạch nha
Nghe tới đây mặt tú bà hớn hở “công tử thật may mắn , hoa khôi của Túy lâu hôm nay cư nhiên lại muốn tiếp khách nha . Hiện không có vị nào công tử cư nhiên là được không kén không kén .”
Tuy là người đẹp nhưng nàng thật không cảm tình với mấy vị mỹ nhân phấn đắp đầy mặt , môi thâm vì chì này chút nào .