Đọc truyện Vương Gia Muốn Xuất Giá – Chương 34
Hiện tại hai tỷ đệ Vân Tuyết Cảnh đều là khách của phủ Thái nữ.
Nam viện.
Thái y phủ một lớp khăn lên cổ tay Vân Chi Duẫn, chuyên chú bắt mạch.
“Thân thể hoàng tử không có gì đáng lo ngại. Chỉ là tinh thần bị kinh hách quá mức, ta sẽ viết một đơn thuốc an thần. Thái nữ cho người sắc theo, uống dăm ba hôm là ổn thôi.”
“Đa tạ thái y.” Vân Tuyết Cảnh chắp tay nói.
Thái y cúi người đáp “Thái nữ đừng khách khí, đây là bổn phận của ta.”
Nhóm Phượng Thanh La đang ngồi chờ ngoài tiền sảnh, thấy thái y đã xong việc bước ra ngoài, Phượng Thanh La liền đi đến hỏi “Thái y, Thiên Vân hoàng tử thế nào rồi?”
Thái y hành lễ xong mới đáp “Thái nữ đừng lo, hoàng tử không có gì đáng ngại. Ngoài mấy vết thương nhỏ ngoài da ra, thì chỉ cần uống mấy thang thuốc an thần là khỏe lại thôi.”
“Vậy thì tốt rồi. Đa tạ thái y.”
“Thần không dám.”
“Người đâu, đến tiễn thái y.”
Hỏi thăm tình trạng sức khỏe Vân Chi Duẫn xong, ba người Phượng Thanh La tiếp tục ngồi xuống bồi chuyện.
Vân Khinh có chút buồn chán im lặng ngồi một chỗ. Tiếng nói chuyện đều đều trong phòng như âm thanh thôi miên khiến mí mắt nàng càng lúc càng díp lại, cái đầu bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.
Bạch Mộ Lan ngồi bên thấy vậy phì cười, thấp giọng gọi “Vân Khinh.”
Gọi xong hắn mới ý thức được bản thân lỡ gọi tên của nàng, nhưng rồi cũng mặc kệ, tay đẩy đĩa điểm tâm về phía nàng tiếp tục nói “Vân Khinh, ngươi ăn đỡ cái này đi cho tỉnh.”
“Ừ.” Vân Khinh cũng chẳng để ý đến mấy cái xưng hô kia, mơ màng làm theo lời người khác nói.
Có việc để làm đúng là khiến nàng tỉnh ra đổi chút, ăn vào một miếng bánh mới chợt thấy đói bụng. Lúc này nàng mới nhớ ra từ tối qua đến giờ chưa ăn gì mấy.
Thấy nàng ăn ngon miệng, Bạch Mộ Lan một bên thay nàng rót trà, dịu dàng nhắc “Ngươi ăn chậm một chút, uống nước cho dễ xuôi đi.”
“Cảm ơn.”
Chẳng mấy chốc Vân Khinh đã giải quyết hết đĩa bánh. Nhưng quả thực cái đĩa bánh nho nhỏ này chưa đủ để lấp cái dạ dày đói meo của nàng. May thay đúng lúc có người hầu đi vào thay nước trà, nàng liền nói “Phiền người mang giúp ta thêm một đĩa điểm tâm nữa nhé. À không… hai đĩa đi. Cảm ơn.”
Tiểu thị lần đầu tiên trong đời làm kẻ dưới hầu hạ người khác lại được đối đãi như vậy, ngạc nhiên nhìn Vân Khinh. Thấy đối phương là một nữ tử xinh đẹp tà mị thì ngượng ngùng ‘vâng’ một tiếng, đỏ mặt lui ra ngoài.
Chứng kiến một màn này, Bạch Mộ Lan không vui, nói “Bàn bên kia còn điểm tâm. Ngươi nếu thích ăn nữa sao không bảo ta chuyển sang cho? Còn gọi thêm làm gì?”
“Đó là điểm tâm của hai vị Thái nữ, không tiện.” Đang êm đẹp tự dưng sao lại nổi cáu với mình? Vân Khinh nghi hoặc nghĩ thầm. Chẳng lẽ tại mình tham ăn giành hết điểm tâm của hắn sao?
Tiểu thị kia rất nhanh đã bưng hai đĩa điểm tâm đến, lần này hắn không lập tức lui xuống, còn cố ý nấn ná lại hướng Vân Khinh cười duyên nói “Vị tiểu thư này, điểm tâm của ngươi đây.”
Bạch Mộ Lan tinh mắt phát hiện ra tiểu thị này môi đã phủ thêm một lớp son, khuôn mặt trắng trẻo khá ưa nhìn.
Vân Khinh mắt sáng lên nhìn đĩa điểm tâm “Hình như hai đĩa này to hơn đĩa trước?”
Tiểu thị e thẹn đáp “Đúng vậy, thấy tiểu thư thích món này nô thị liền dặn nhà bếp chuẩn bị nhiều hơn một chút.”
“Ra vậy, cảm ơn ngươi nhé!”
“Đây là trách nhiệm của nô thị.”
Vân Khinh bắt đầu chú tâm ăn chấm dứt cuộc trò chuyện. Tiểu thị cũng không còn lý do lưu lại, tiếc nuối nhìn Vân Khinh thêm mấy lần mới lui ra ngoài.
Đang ăn ngon lành, chợt cảm thấy người gai gai, quay sang nhìn phát hiện ra Bạch Mộ Lan đang nhìn mình chằm chằm, Vân Khinh nhớ ra bèn đẩy một đĩa điểm tâm sang cho hắn, nói “Đĩa của ngươi này, ăn đi.”
“Không ăn!”
Bạch Mộ Lan đột nhiên nổi bão to tiếng khiến Vân Khinh bị dọa giật mình, suýt làm rơi miếng bánh đang cầm trên tay, lúng túng nói “Thì… thì thôi vậy.”
Phượng Thanh La và Vân Tuyết Cảnh đang nói chuyện bên kia cũng bị thu hút nhìn về phía này.
Phượng Thanh La liếc Bạch Mộ Lan rồi lại nhìn nàng như muốn hỏi ‘Có chuyện gì?’
Vân Khinh nhún vai đáp ‘Ta cũng đâu biết’.
Duy chỉ có Vân Chi Duẫn đang ngồi dựa bên nhuyễn tháp đã thu hết thảy vào mắt, lúc này mới hướng Vân Khinh lên tiếng “Này đồ đần kia, rốt cuộc ngươi đến đây để thăm người bệnh hay để ăn hả?”
Từ lúc bước chân vào đây đến giờ, chỉ có Phượng Thanh La và Bạch Mộ Lan là thực sự đến hỏi thăm hắn vài câu, còn Vân Khinh chỉ đứng sau lưng hai người họ duy trì trầm mặc. Đừng tưởng hắn không chú ý! Xem ra cái tên này lầm lì trì độn vậy mà cũng lọt được vào mắt mỹ nhân như Bạch Mộ Lan.
Không hiểu sao nghĩ đến đây, Vân Chi Duẫn chợt thấy khó chịu.
Nhìn lành lặn thế kia thì bệnh chỗ nào? Ta cũng đâu có muốn đến, Vân Khinh nghĩ thầm nói “Nghe giọng hoàng tử mắng người lớn như vậy, theo ta thấy thật sự không có giống người bệnh a.”
“Ngươi!”
“Duẫn nhi, Vân tiểu thư là người có ân với đệ. Đệ phải cảm ơn nàng mới đúng.” Vân Tuyết Cảnh lên tiếng nhắc nhở.
Vân Chi Duẫn lớn tiếng liền phản bác “Cảm ơn cái gì? Tất cả là tại nàng ta gây ra! Nếu ta thực sự chết thì dù có hóa thành oan hồ ta cũng ám nàng đến chết!”
Vân Tuyết Cảnh nghi hoặc “Đệ nói vậy là sao? Tại sao đệ bị như vậy là tại nàng?”
“Thì đó! Nếu không phải vì lúc đó đệ đi tìm nàng ta để…” Nói được một nửa, Vân Chi Duẫn nhận ra mình bị nói hố liền ngừng lại.
“Để?” Vân Tuyết Cảnh nhướng mày, loáng thoáng có phần hiểu ra sự tình. Tính tình đệ đệ của nàng như thế nào nàng còn không rõ ư? Xem ra là muốn hại người trở ra hại mình rồi.
Vân Khinh cũng nghi hoặc hỏi “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Vân Tuyết Cảnh nghẹn họng, cuối cùng đập tay xuống ‘ba’ một tiếng, ngón trỏ chỉ Vân Khinh nói “Không biết không biêt! Nói chung là tại ngươi! Tại ngươi mà ta suýt mất đi trong sạch, còn cả tính mạng nữa. Ngươi phải chịu trách nhiệm!”
Vân Khinh như nghe được chuyện cười, nói “Thái nữ, ngươi xem, ta đến giải cứu cho hoàng tử, hiện tại hắn ngược lại quay sang đổ lỗi cho ta, bắt ta chịu trách nhiệm! Thiên lý ở đâu a?”
“Tiểu đệ tính tình ương bướng nhưng không hề xấu, Vân tiểu thư đừng để bụng. Có lẽ hắn vẫn còn bị ảnh hưởng chuyện vừa rồi nên hành xử có chút không đúng.”
“Nếu đã vậy, chúng ta cũng nên rời khỏi đây trả lại không gian cho hoàng tử nghỉ ngơi thôi, làm phiền đã lâu rồi.” Bạch Mộ Lan đột ngột lên tiếng.
Vân Khinh thuận nước đẩy thuyền lập tức đứng dậy, hướng Vân Tuyết Cảnh chắp tay nói “Đúng vậy, Vân mỗ vừa hay có chút chuyện, không làm phiền các vị nữa.”
Nhận thấy tình huống có chút ngượng ngùng, Phượng Thanh La cũng tính đánh bài chuồn “Vậy, ta cũng…”
“Ai cho phép ngươi đi! Đứng lại đó cho ta!” Tiếng quát của Vân Chi Duẫn át luôn cả lời Phượng Thanh La.
“Duẫn nhi! Đệ nháo đủ chưa!” Đoạn hướng mấy người Vân Khinh nói “Đa tạ các vị đã có lòng đến xem, thứ cho ta không thể tiễn.”
“Cáo từ.”
Phượng Thanh La và Bạch Mộ La còn không quên hướng Vân Chi Duẫn chào một tiếng, riêng Vân Khinh trực tiếp bỏ qua quay người đi.
“Ta nói đứng lại! Không được đi! Họ Vân kia, bổn hoàng tử nói ngươi đứng lại!”
Máu nóng bốc lên, Vân Chi Duẫn chẳng thèm mang giày, chân không chạy đến níu lấy cánh tay Vân Khinh.
Vân Tuyết Cảnh mặt đanh lại, quát “Mau buông ra, Duẫn nhi!”
Vân Chi Duẫn ngang ngạnh ra sức kéo Vân Khinh trở lại“Không muốn! Nàng phải đối ta chịu trách nhiệm! Lần này đừng nghĩ chạy mất!”
“Ngươi làm cái gì vậy?” Vân Khinh tay kia chới với hướng về phía Phượng Thanh La, kêu lên “A La! Cứu ta!” Còn nói cái gì bệnh, cái gì kinh hách quá độ, rõ ràng khỏe như voi thế này!
Phượng Thanh La còn đang định đứng ra giải vây thì Bạch Mộ Lan đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay Vân Khinh. Nhìn qua giống như không dùng chút sức lực nào, nhưng lại có thể thành công lôi được cả Vân Khinh lẫn Vân Chi Duẫn về phía mình.
Thấy người ra tay là Bạch Mộ Lan, Vân Chi Duẫn càng ôm chặt lấy cánh tay Vân Khinh. Hắn không thể bại dưới tay nam nhân này được!
Cứ thế, một trái một phải, hai nam tử vừa âm thầm đấu mắt vừa ra sức lôi kéo.
Vân Khinh đáng thương bị kéo qua kéo lại, lại không thể động thủ tổn thương bọn hắn, không chịu được hướng hai người kia đưa ra vẻ mặt cầu cứu.
“Duẫn nhi.”
“Biểu đệ.”
“Tránh qua một bên!”
Hai người Phượng Thanh La bị tiếng đồng thanh làm giật mình. Vân Chi Duẫn còn có thể hiểu được, nay ngay đến cả Bạch Mộ Lan cũng sớm vứt bỏ thanh nhã đoan trang thường ngày động thủ.
“Mau dừng lại! Cánh tay của ta sắp hỏng rồi!” Vân Khinh trán đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng không chịu được la lên.