Bạn đang đọc Vương Gia Lãnh Khốc Vương Phi Nhiều Chuyện – Chương 31: Lam Anh
Tên Lam Anh kia đúng là to gan, đợi cả nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, hại mọi người buồn ngủ gần chết, Mặc Vũ uể oải nhìn chén trà của nàng trên bàn, đã uống tới chén thứ năm rồi.
“Tên các ngươi là gì?” Chán tới chết mất thôi, Mặc Vũ chỉ vào hai thị vệ bên cạnh mà hỏi, mấy ngày nay bận bịu quá nên quên mất chuyện này.
“Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ là Quân Mạc Ngôn, còn đây là Quân Mạc Hối, đệ đệ của thuộc hạ.”
Quân Mạc Ngôn, Quân Mạc Hối? Tên này mà đùa thì hay phải biết.
“Sau này các ngươi cứ ở lại bảo vệ bản vương, nhưng mà phải nhớ kỹ, cái gì nên, cái gì không nên nói thì phải biết giữ chừng mực, bằng không…” Nàng không nói tiếp nữa, những lời uy hiếp này bọn họ đã nghe tới chán rồi, mà nàng cũng chán, huống hồ trông họ đẹp trai thế này, nàng cũng không nỡ.
“Nhất định thuộc hạ sẽ không phụ sự ưu ái của Vương gia.”
“Ừ.” Nàng ra hiệu cho bọn họ đứng sang bên cạnh.
“Bẩm Vương gia, Lam Anh xin cầu kiến.”
“Không gặp, không gặp…” Mặc Vũ tức giận, tên Lam Anh kia thật kiêu ngạo, dám bắt đường đường một vương gia như nàng phải chờ lâu như vậy.
“Vương gia, cứ gặp đi, nghe hắn nói lý do rồi xử phạt cũng chưa muộn.” Thượng Quan Kỳ khuyên nhủ.
“Cho vào!” Nàng cũng muốn xem xem rốt cuộc hắn có ba đầu sáu tay gì mà phách lối như vậy.
“Mạt tướng Huề Lam Anh tham kiến Vương gia.”
“Ngẩng đầu lên!” Mặc Vũ sốt ruột nói.
Người nọ chậm rãi ngẩng đầu, oa ca ca, mắt đẹp mi cong, anh tuấn mạnh mẽ, tuyệt đối là đẹp trai, ngay cả hai người kia cộng lại cũng không bằng, nàng nhìn hai người bên cạnh với vẻ mặt xem thường. Hai người nhất thời tỉnh táo trở lại, nghiêm túc như đang lâm trận. Mặc Vũ nhìn tới ngây dại, rớt nước miếng.
“Khụ…khụ…” Thượng Quan Kỳ ho nhẹ có ý nhắc nhở.
“Không biết trên mặt mạt tướng có dính gì mà khiến Vương gia nhìn chằm chằm như vậy?” Lam Anh nói đùa, có điều lần đầu tiên gặp mặt, Lam Anh đã biết Lạc vương gia lúc này không phải thật, hơn nữa còn nghe những lời bàn tán của thị vệ thì hắn đã xác định không còn nghi ngờ gì nữa.
“À, Lam tướng quân thật đúng là anh tài nghìn năm mới xuất hiện.” Nàng cố tình nhìn hai bên cạnh mà nói hắn.
“Khởi bẩm Vương gia, hôm nay tới phiên thuộc hạ canh giác, quân tình nghiêm trọng, cho nên thuộc hạ không thể tới ngay được.”
“Vậy ý của ngươi là trách bản vương chỉ biết tới việc tư, không có tinh thần trách nhiệm như ngươi?” Nha, tướng lĩnh một nhóm thì có gì đặc biệt hơn người.
“Thuộc hạ không dám.”
“Không dám? Ta thấy lá gan của ngươi quá lớn thì có?” Mặc Phong bất mãn trách mắng hắn.
“Xin hỏi tướng quân, nếu một tướng lĩnh tự ý rời bỏ vị trí công tác thì nên xử lý thế nào, vậy nếu lúc này quân địch tấn công bất ngờ, chúng ta nên làm gì?” Từng lời từng lời của Lam Anh thật sắc sảo, bước chân áp sát tới gần Mặc Phong.
“Ngươi!” Nhất thời Mặc Phong không biết nên nói gì, mặt đỏ lên.
“Còn ta? Xin hỏi tướng quân, nếu mạt tướng có tội thì không biết thay mận đổi đào sẽ phải chịu tội gì?” Nói xong hắn nhìn thẳng vào Mặc Vũ, ánh mắt đó là chế giễu? Khâm phục? Hay là…haizzz…Mặc Vũ không nói, hai bàn tay nắm chặt lại, trên trán toát mồ hôi hột…
“Choang” Mặc Vũ căng thẳng không cẩn thận đã đánh rơi chén trà. Thượng Quan Kỳ ban này còn thờ ơ thì giờ cũng lập tức trở nên nghiêm túc, dù sao việc này không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Mặc Vũ lấy lại bình tĩnh. “Dương tướng quân, hiện giờ không còn việc của ông nữa, ông lui ra đi.”
“Vương gia…” Dương Mạc nhìn Mặc Vũ một lát rồi nhìn sang Lam Anh, khuôn mặt như bao phủ một tầng sương mù.
“Tướng quân, ngài cứ lui ra trước, Vương gia sẽ không đối xử với thuộc hạ như vậy đâu.” Vỗ vỗ vai của Dương Mạc, Lam Anh trấn an.
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
“Sao ngươi biết được?” Mặc Vũ căng thẳng nhìn hắn, nàng tự cho rằng mình có thể lừa tất cả, không ngờ đã bị vạch trần như vậy.
“Vương gia có thể giấu được mọi người nhưng không thể gạt được Lam Anh ta, không dám nói dối, lúc Vương gia gặp nạn,
ty chức đã từng hân hạnh được gặp Vương gia một lần.”
“Haizzz, nếu vậy ta cũng không lừa huynh nữa, hiện nay ta là thê tử của Lạc vương gia.” Mặc Vũ đứng dậy đi về phía hắn.
“Ngài là Lạc vương phi?” Hắn khó tin nhìn nàng.
“Phải, hiện giờ Phong quốc đang bị đặt vào nơi đầu sóng ngọn gió, Lạc không thể rời khỏi Phong quốc.” Thất thần nhìn về phía xa, sau đó quay lại tiếp tục nói: “Cho nên ta khẩn cầu tướng quân đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài.”
“Quả nhiên là người khiến nam nhân cũng phải hổ thẹn.” Hắn khen ngợi Mặc Vũ không hề keo kiệt chút nào, nữ nhân như vậy mới đúng là nữ trung hào kiệt.
“Huynh?” Bọn họ nghi ngờ nhìn hắn.
“Ty chức khâm phục dũng khí của Lạc vương phi, cam nguyện xông vào gian nguy vì Lạc vương phi.” Hắn cúi gập người lại.
“Ha ha, lúc không có ai thì huynh cứ gọi ta là Vũ nhi, Lam Anh, ta muốn nhờ huynh làm một việc. “Xin Vương gia cứ nói.”
Mặc Vũ cười khanh khách rồi đi tới bên cạnh nói nhỏ vào tai hắn. “Ha ha ha ha ha…” Bên trong doanh trướng vang lên tiếng cười không dứt.