Vương Gia Lãnh Khốc Vương Phi Nhiều Chuyện

Chương 20: Trúng độc


Bạn đang đọc Vương Gia Lãnh Khốc Vương Phi Nhiều Chuyện – Chương 20: Trúng độc


Người ta nói trong tình yêu nam nữ không giống nhau, quả đúng là như vậy, gần đây cô bạn Mặc Vũ của chúng ta càng ngày càng trẻ trung, thích trang điểm, thỉnh thoảng còn ngồi trước gương tỉ mẩn chăm chút cho trang phục, thường cười khúc khích một mình, có khi cứ nhìn về phía cửa sổ chờ Lý Vân Lạc về phủ.
Mà Lạc vương gia thì sao, một người luôn luôn lạnh như băng vậy mà thi thoảng cười ngây ngốc thành tiếng ngay trên triều, khiến quan lại ai nấy đều choáng váng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này, hắn đang cười. Trong chốc lát cả triều đình đều bàn luận…
“Lạc vương gia đúng là quái dị, lúc thì hơi tí là lấy mạng người, lúc lại cười tươi như hoa, rốt cuộc người nào mới là thật sự là hắn đây?”
“Mặc kệ, không tới hành hạ chúng ta là được rồi.”
“Nghe nói gần đây quan hệ với Lạc vương phi rất tốt”
“Đúng vậy, có người còn nhìn thấy phu thê bọn họ ôm nhau lên chùa bái phật nữa kìa”
“Còn Vân phi thì sao? Chẳng phải Lạc vương gia muốn tranh giành Vân phi với Hoàng thượng cơ mà?”
“Không biết, dù sao Vân phi cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, Lý Vân Lạc có to gan tới đâu cũng không dám”
Một thân ảnh màu đen đi ra từ sau cái cây, sau đó nhanh như chớp tới Thiên Vân cung.

Thiên Vân cung
“Sao rồi?” Nằm nghiêng trên chiếc ghế tựa, Mặc Vân vừa suy nghĩ vừa nói.
Người đó cúi xuống nói nhỏ bên tai nàng.
Phút chốc Mặc Vân mở to hai mắt, trong nháy mắt bắn ra tia sắc bén.
“A.” Nhấc bình hoa ném mạnh xuống nền, nàng cực kỳ bực bội, nàng hao tâm tổn sức mới có được ngày hôm nay, cuối cùng lại bị một nữ nhân phá hỏng.
“Người đâu, đi mời Lạc vương phi tới đây cho ta.” Hung ác phun ra mấy chữ, nàng thề nhất định hôm nay Mặc Vũ phải chết.
Thính Vũ hiên
“Tiểu thư, người trong cung tới nói Vân phi mời tiểu thư vào cung, hình như để trò chuyện.” Thải nhi lo lắng nói.
Mặc Vũ cười nhạt một chút, cái mác trò chuyện chỉ e là tới để hỏi tội, trong khoảng thời gian này Lạc đối xử với nàng thế nào là chuyện rõ như ban ngày, nàng thật không biết Mặc Vân đang suy tính cái gì.
“Biết rồi, ta đi chuẩn bị chút đã.”
“Tiểu thư, không có thời gian chuẩn bị, thị vệ đã đợi sẵn ở cửa, hơn nữa còn nói tiểu thư chỉ được đi một mình.” Thải nhi lo lắng nhìn nàng.
A, thị vệ? Gấp vậy sao? Chắc là muốn gấp rút loại bỏ nàng.
“Thải nhi, khi Vương gia trở về thì lập tức bảo chàng tới Thiên Vân cung.” Nói xong những lời này, nàng đi theo công công ra khỏi cửa, cuối cùng chuyện gì nên tới cũng tới.
Thiên Vân cung
“Tỷ tỷ, sao lại vội vã tìm muội muội ta như thế” Lúc này Mặc Vũ không muốn cho cô ta có cơ hội làm nhục nàng.
“Ha ha, là đột nhiên muốn nhắc lại chuyện cũ với muội muội thôi” Nói xong, người bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nắm lấy tay Mặc Vũ đi tới bàn ăn.
Mặc Vũ cũng ngồi xuống không hề khách khí, “Không biết tỷ tỷ muốn nói chuyện gì với muội, muội nhớ từ khi tiến cung tới giờ tỷ rất ít khi lui tới Mặc gia thì phải” Mặc Vũ cố ý nói là Mặc gia, thật sự nàng không biết rốt cuộc Mặc Vân có phải là con đẻ của họ không nữa, sau khi vào cung thì chẳng thèm liên hệ gì tới người nhà cả, đúng là vô tình.
“Sao, muội đến trách tỷ à, tỷ cũng rất bận rộn, sau khi tiến cung Hoàng thượng đều giao mọi việc trong hậu cung cho tỷ xử lý, huống hồ Lạc còn thường tìm tỷ, tỷ đúng là bận không gỡ ra nổi mà”

“Vậy là Lạc không đúng rồi, khi nào về muội phải dạy dỗ chàng mới được, để chàng không tới quấy rầy tỷ nữa, bây giờ chàng rất nghe lời muội.” Nói xong thì hé miệng cười có vẻ mắc cỡ. Hừ, thích khoe à, vậy thì ta cũng khoe, đồ hồ ly tinh! Mặc Vũ thầm mắng trong lòng.
“Ngươi” Mặc Vân tức giận tới cực điểm.
“Muội thì sao? Ai nha, tỷ tỷ bị bệnh sao? Sắc mặt thật khó coi quá, không sao, để khi nào trở về muội sẽ nói với Lạc một tiếng, lấy hoàn hồn đan uội để giúp chữa bệnh cho tỷ nhé” Tức đi, tức đi, ta cho ngươi tức chết.
Haizzz, Mặc Vũ à Mặc Vũ, từ lúc nào mi đã am hiểu việc tranh giành tình nhân thế này, không khỏi cảm thán bất đắc dĩ cho bản thân..
“Ha ha, muội xem tỷ chỉ lo nói chuyện mà quên cả nâng ly, nào, để tỷ tỷ kính muội một chén.” Mặc Vân thấy không chiếm được thế thượng phong thì giọng điệu cố làm ra vẻ mềm mại.
Mặc Vũ do dự không biết có nên uống không, nếu có độc thì làm sao bây giờ? Thế thì cả tuổi trẻ của nàng sẽ đi tong.
“Sao thế, sợ có độc à? Được rồi, để tỷ tỷ uống trước.” Nói xong rót đầy một chén rượu, đưa lên miệng uống cạn sạch.
Thấy không có độc Mặc Vũ mới nhận lấy chén rượu, chậm rãi uống. Nàng vẫn nghĩ có điều gì đó không ổn, nhưng vấn đề ở đâu mới được?
Sao lại có cảm giác mơ hồ, đầu nặng trịch, càng lúc càng không nhìn rõ khuôn mặt của Mặc Vân.
“Ngươi hạ độc?”
“Đúng, ta đã uống thuốc giải trước, ha ha, ta muốn ngươi chết. Lạc là của ta”
“Thật ngốc, như vậy sẽ chỉ khiến chàng thêm hận ngươi, ngươi sẽ sa vào vạn kiếp bất phục.” Mặc Vũ bắt đầu thấy cảm thông cho cô ta, tình yêu đúng là nấm mồ mà.

(Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi lộ liễu như thế, đương nhiên là có cách thoát thân”
“Ồ” Mặc Vũ chỉ cảm thấy khí huyết đang dâng lên, cực kì khó chịu.
“Ha ha, ngươi ho ra máu, loại độc dược này tên là Huyết phong hầu, hơn nữa không thuốc giải nào có thể giải được, chỉ nửa canh giờ sau ngươi sẽ chết, ha ha.” Lúc này khuôn mặt Mặc Vân trở nên dữ tợn, hệt như lòng dạ của nàng vậy, có vẻ là vặn vẹo khó coi.
Lúc này Mặc Vũ chỉ thấy cả người ngứa không chịu nổi, như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn rất khó chịu. Không thể chịu được nữa, nàng cuộn mình trên mặt đất, từ từ hôn mê bất tỉnh…
Thính Vũ hiên
“Vương gia, rốt cuộc người cũng đã trở về, mau, mau tới Thiên Vân cung, không nhanh thì tiểu thư sẽ chết mất” Lý Vân Lạc và Thượng Quan Kỳ còn chưa bước qua cánh cổng Lạc vương phủ thì Thải nhi đã lảo đảo chạy tới trước mặt bọn họ.
“Có chuyện gì đã xảy ra? Thải nhi, ngươi nói mau” Hai người đồng thanh nói.
“Tiểu thư…tiểu thư…bị thị vệ của Vân phi bắt vào cung, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm” Thải nhi nói không kịp thở.
Lý Vân Lạc chưa nghe xong đã phi thân về phía hoàng cung, giờ khắc này hắn mới biết được Vũ nhi quan trọng với hắn tới nhường nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.