Đọc truyện Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta – Chương 34: Người là quân tử, thiếp cũng là quân tử
” Trả lại thân xác cho ta! Trả Dực ca cho ta! “
Mịch Chi kinh hãi mở mắt, cả người cũng đầm đìa mồ hôi. Giấc mộng vừa rồi, cô chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai tựa liễu mềm, người vận tố y, mạo dung hệt cô không ngừng than khóc đầy u uất.
Bất chợt, Tiểu Hồng đứng cạnh lên tiếng làm cô tỉnh táo trở lại.
– Nương Nương, người tỉnh rồi!
Mịch Chi có phần ngạc nhiên, khi mà trước mặt cô bây giờ là toàn bộ gia nhân trong phủ.
Tiểu Hồng đỡ cô ngồi dậy, cô chậm rãi đưa mắt nhìn khắp không gian trước mặt.
– Có chuyện gì sao? Mọi người….
– Nương Nương! Người đã ngủ từ sáng đến giờ đấy ạ!
Tiểu Mai đứng đó mạn phép xen vào, nhưng cũng vì đã hiểu rõ tính tình của vị Nương Nương này, nên họ cũng có phần không tiểu tiết như xưa.
Mịch Chi tròn mắt, ngạc nhiên nhìn họ.
– Ngủ…từ sáng…tới bây giờ!
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra khung cửa, trăng cũng đã lên cao. Nhưng rõ ràng trươc đó, sau khi Tử Lạc rời đi, cô đã ở trong phòng.
Nhưng rồi sau đó, cô thật sự không nhớ gì nữa.
Nhìn thấy chủ tử biểu diện khó hiểu, Tiểu Hồng mới vội lên tiếng giải bày.
– Nương Nương! Sáng nay người đã bất tỉnh trong phòng.
– Ta..bất tỉnh?
Mịch Chi lại được thêm một lần kinh ngạc, nhưng rồi cô lại nghĩ, có lẽ là do tâm tư quá u uất khi đột ngột phải rời xa Tử Lạc, mới khiến cô quá đau lòng dẫn đến hao tâm tổn phế.
Cô buộc miệng thở dài, vô tình để Tiểu Mai nghe thấy, liền lật đật chạy đến đưa bàn tay che che miệng cô lại.
– Nương Nương! Người đừng nên than thở như vậy! Không tốt đâu!
Mịch Chi thắc mắc, rốt cuộc mấy người này đang làm trò gì ở đây? Bao nhiêu người đều tập trung lại cả, còn hai nha hoàn này, đến cả việc cô than thở cũng bị ngăn cản.
– Các người làm sao vậy?
Tiểu Hồng đặt tay lên bả vai thon thả của Mịch Chi, nhẹ nhàng cất giọng.
– Nương Nương! Từ hôm nay xin người hãy cố gắng bảo an ngọc thể. Vì Vương gia! Và hơn hết là vì thai nhi trong bụng.
Mịch Chi lúc này vừa kịp nghe một thanh âm chói tai, vang lên trong đầu, khiến thần kinh cô một lúc như bị căng ra.
Cô vừa nghe cái gì? Thai nhi? Là thai nhi ư?
Cô hít thở thật đều, chầm chậm nắm chặt tay Tiểu Hồng, giọng run run.
– Cô vừa nói….thai nhi?
– Bẩm Nương Nương! Người đã mang cốt nhục của Vương gia, được hơn một tháng. Sáng nay khi người ngất đi, Vu Thái y đã đến chẩn mạch.
Tiểu Hồng cúi người tấu sự, Mịch Chi thình lình vừa tỉnh dậy, lại nhận ngay một tin mà đến cả cô cũng chẳng ngờ tới.
Lúc này, đồng loạt tất cả gia nhân đang có mặt quỳ xuống, đồng thanh dõng dạc cất giọng.
– Cung hỷ Nương Nương!
Mịch Chi chợt thấy tâm tư như chấn động không ngừng, đầu óc thoáng chốc cũng quay cuồng.
Cô vô thức đặt tay lên nơi bụng, vẫn phăng lì. Năm ngón tay chậm rãi chuyển động, lướt nhẹ trên đó.
Nơi tim rung lên một loạt xúc cảm không tên, mi tâm bắt đầu ướt đẫm, khép nhẹ mắt ngọc đẩy lấy hai hàng lệ nóng hoen dài ra má phấn.
Rãnh môi tinh tú khẽ mĩm cười, bả vai ngọc ngà run lên bần bật. Cố cắn chặt môi chẳng để bật ra tiếng khóc.
– Tử Lạc! Thiếp có thai….Thiếp đã có thai rồi!
Thanh âm của cô lúc này, chẳng ai hiểu rõ là vui hay buồn. Có chút gì đó hoan hỷ, cũng có chút gì đó chua xót.
Có lẽ, điều chua xót ở đây chính là Tử Lạc không được chính tai nghe được tin này.
Giờ đây, có lẽ hắn đang trên đường xa xôi, rừng núi hiểm trở hay băng đèo lội suối, vượt ngàn gió bụi để đến cứ điểm.
Hoàn toàn không thể hay biết được sự hiện diện của một sinh linh bé bỏng vừa được hé lộ.
– Nương Nương! Người đừng khóc! Nhất định phải bảo an ngọc thể! Không được quá xúc động.
Tiểu Hồng tay nhẹ xoa vào tấm lưng mảnh mai qua lớp ngoại bào, cố trấn an chủ tử.
Mịch Chi nhắm mắt, gật đầu mĩm cười, vậy mà vẫn không thể nào ngăn cho nước mắt ngừng rơi.
————————
– Nương Nương! Đây là thuốc bổ mà Vu thái y đã kê và căn dặn sắc cho người. Người dùng ngay đi kẻo nguội.
Tiểu Mai tay để bát sành ngọc thạch lên bàn, Mịch Chi được Tiểu Hồng dìu đến ngồi xuống ghế.
Kể từ lúc phát hiện cô có thai, đến nay cũng đã hơn một tuần, mọi nhất cử nhất động của cô đều được hai nha hoàn này theo sát gắt gao không dám rời đi nửa bước.
Cô thật sự rất muốn viết thư gửi cho Tử Lạc, để thông báo cho hắn về việc vui này. Nhưng trước đó hắn đã có nói, đường đến cao nguyên Đông Sơn xa xôi hiểm trở vô cùng.
Nên việc đi ngày một ngày hai đến nơi hoàn toàn là điều không thể, chỉ dừng chân nghỉ tạm dọc đường. Việc gửi thư của cô sẽ không thể diễn ra khi mà địa điểm liên tục di chuyển.
Bởi nên, chỉ đến khi hắn đã đặt chân tại cứ điểm, hắn sẽ là người chủ động gửi thư báo tin cho cô biết.
– Tiểu Hồng! Cô nghĩ Vương gia đến hôm nay đã đến cao nguyên Đông Sơn chưa?
Mịch Chi tay nhẹ khuấy thìa trong bát thuốc, vừa thổi vừa hỏi.
Tiểu Hồng đang chậm rãi xoa bóp bả vai của chủ tử, nhíu mày suy nghĩ rồi cũng trả lời.
– Tính đến nay, có lẽ cũng sắp đến. Chậm nhất nô tì nghĩ cũng là ngày mai hoặc ngày tới.
Tiểu Mai thoáng thấy nét ưu tư trên mặt chủ tử, liền xen vào trấn an.
– Nương Nương! Người yên tâm, Vương gia đến nơi sẽ tức khắc báo cho người hay!
Lúc này Mịch Chi chỉ vừa mới nhấp nhẹ một ngụm thuốc, vị đăng đắng khiến cô phải nhíu nhẹ tâm trán một cái.
Cô ngẩng mặt, hỏi lấy hai nha hoàn.
– Mà…hai cô có biết, thường thường Vương gia xuất binh ra trận như vậy, tính luôn cả thời gian dựng trại trở về thì mất bao lâu?
Câu hỏi này dường như khiến bầu không khí buổi sớm mai một lúc trở nên khá ảm đạm, khi mà biểu diện của hai nha hoàn tự dưng lại thoáng sự buồn bã.
– Mấy cô sao vậy?
Mịch Chi ngạc nhiên, nhưng họ vẫn im lặng không dám trả lời. Thấy thế, cô liền vội cười, tuy vậy nơi khoé môi vẫn bị trĩu xuống phần nào.
– Có phải là rất lâu không? Cứ nói đi, đừng sợ!
Hai nha hoàn đưa mắt ái ngại nhìn nhau, rồi chốc lát Tiểu Mai cũng lên tiếng, giọng nhỏ xíu.
– Bẩm Nương Nương! Thường thì nghe nói một lần xuất chinh như vậy cũng phải mất hơn cả năm. Chưa kể thời gian diễn ra trận chiến sẽ kéo dài bao lâu tuỳ vào thế lực của quân địch…….
Nói đến đây Tiểu Mai ngưng lại không dám tiếp lời.
Mịch Chi tự hiểu, chẳng qua hai nha hoàn này cũng đang lo lắng cho cô. Khi mà sợ cô nghe thấy khoảng thời gian đó, đồng nghĩa với việc, khoảng thời gian cô mang thai cho đến lúc hạ sinh, Tử Lạc cũng sẽ không thể nào ở bên cạnh cô.
Không thể trông thấy dáng vẻ thai phụ của cô, không thể tận tai nghe thấy tiếng khóc chào đời của hài tử, càng không thể ẵm bồng nó trong tay với hình hài đỏ hỏn.
Nghĩ đến đây, khoé môi của Mịch Chi bạc bẽo nhếch nhẹ. Nơi đáy mắt đọng lại chút bi thương.
Nhưng rồi cô hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu đứng dậy đi ra phía cửa.
Tiểu Hồng lật đật dìu lấy cô, Mịch Chi đứng đó, cả thân ảnh bé nhỏ hứng trọn ánh ban mai ấm áp vô cùng. Phủ lấy ngã bóng in xuống nền nhà.
Cho dù nắng sớm có bao nhiêu lần chiếu rọi vào cô, vậy mà vẫn không tài nào hong ấm nơi cõi lòng đang lạnh lẽo đến tên buốt cả tâm can.
Khoé mắt bỗng chốc như chợt cười, rãnh môi cũng run nhẹ.
– Tử Lạc! Hai mẹ con thiếp chờ người. Nhất định…người phải bình an trở về!
“Hãy nhớ! Đợi ta”
Câu nói trước khi chia ly của Từ Lạc bất giác vang vọng trong tâm trí, Mịch Chi tay xoa xoa lên nơi bụng. Mi tâm thấp thoáng dao động.
– Người là quân tử, đã là quân tử thì không được thất hứa! Thiếp cũng là quân tử, thiếp cũng sẽ không thất hứa…….Thiếp…..Sẽ luôn đợi người!
Trong nhân gian bao nhiêu khổ sầu, dẫu đã bao lần bước qua vẫn chẳng thể nào nhìn thấu?
Bên nhau một khoảng thời gian như vậy, trân quý nhau đã được bao lâu.
Để đến khi lệ sầu lạnh buốt vương theo gió, mới nếm trải được mùi vị của ly thương.
——————————
– Tỷ Tỷ!
Đồng Đồng đang ngồi chơi trên giường, vừa nhìn thấy Mịch Chi đã vội nhảy xuống chạy ngay đến ôm lấy cô.
Mẹ của Đồng Đồng hốt hoảng, chạy tới muốn kéo nó ra. Miệng khẽ trách mắng.
– Con không được kinh động đến Nương Nương!
Mịch Chi bật cười, nhẹ lắc đầu ý bảo “không sao”, cô nắm tay Đồng Đồng, dắt nó đến ngồi lên chiếc giường gỗ.
– Tiểu màn thầu! Trong khoảng thời gian sắp tới, có lẽ tỷ tỷ sẽ không thể bế bồng em nữa. Đừng buồn tỷ tỷ, có được không?
Đồng Đồng nghiêng đầu thắc mắc.
– Đồng Đồng không bao giờ buồn tỷ tỷ, nhưng tại sao tỷ tỷ lại không thể bế Đồng Đồng?
Mịch Chi cười cười xoa đầu nó, lúc này Tiểu Hồng bước đến, nựng lên cái má bầu bĩnh hồng hào của nó một cái.
– Tiểu tử! Nương Nương có em bé, không bồng nhà ngươi được là đúng rồi!
– Tỷ tỷ có em bé?
Đồng Đồng thích thú reo lên, nét mặt phấn khích mà vỗ tay “Bộp bộp”.
– Vậy là sau này Đồng Đồng có bạn để chơi cùng. Hay quá!
Mẹ Đồng Đồng nghe vây, liền xen vào ngắt lời.
– Thằng con này! Đừng xảo ngôn như thế! Đó là Bối lặc hoặc Cách Cách, không phải để con có thể muốn kết bằng hữu là kết đâu!
Đồng Đồng ục mặt buồn bã, Mịch Chi thở dài, kéo lấy nó ôm vào lòng, âu yếm vuốt đầu nó.
– Tiểu màn thầu ngoan! Sau này dù có là Bối Lặc hay Cách Cách, cũng đều là hảo hữu với em. Chịu không?
– Thật chứ?
– Thật! Người lớn không nói dối!
Mịch Chi cười tươi với nó, lúc này cô mới quay sang mẹ của Đồng Đồng, bà ta đang luây huây xếp quần áo của con trai cất vào tủ.
Hình ảnh người goá phụ bây giờ tự dưng như ám ảnh tâm trí cô không dứt, cũng là thân phận nữ nhân trong thiên hạ, cũng là phu quân ải binh xuất trận nơi biên cương.
Rồi giờ đây phải ôm lấy con nhỏ, mà người xưa thì chẳng bao giờ có lấy một lần tương ngộ.
Khoé mắt Mịch Chi bỗng chốc cay xè khó chịu, làm Tiểu Hồng lo lắng sốt vó.
– Nương Nương! Người sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao? Có cần nô tì truyền thái y?
– Không cần! Ta không sao!
Mịch Chi cắt lời, cô khép nhẹ mí mắt, hít thở thật đều trấn an bản thân. Có lẽ mang thai làm tâm lý cô nhạy cảm hơn hẳn, chỉ nghĩ linh tinh những viẹc không đâu.
Cô cùng Tiểu Hồng dẫn tiểu màn thầu dạo vòng quanh hoa viên, cùng nó vẽ vời nghuệch ngoạc trên giấy.
Chiều đến, sau khi đưa tiểu màn thầu về phòng, cô lại tiếp tục dạo bước ra biệt uyển, ngồi đó đợi trăng lên, thong thả thưởng nguyệt từ đáy hồ tĩnh lặng.
– Tử Lạc! Giờ đây người đang trên xe ngựa hay đã tạm dừng chân ở đâu rồi? Thiếp thật lòng nhớ người….nhớ đến hao tâm tổn phế mất rồi!
Bàn tay yên vị nơi bụng, xoa đều nhẹ nhàng, ánh mắt lắng đọng đầy tư mộ với một người.
Nơi rãnh môi khẽ cười, vậy mà sao cõi lòng vẫn không thể không thấy nặng trĩu.
Dù là cô đã tự nhủ với bản thân, sẽ không để tâm tư u uất, nhớ nhung ảnh hưởng. Nhưng cô nào có qua được chính con tim mình.
Cho dù bây giờ cô có viết ngàn phông thư cho Tử Lạc, cũng không thể nào tỏ rõ sự tương tư trong dạ. Ngàn con chữ trên giấy, cũng không thể nào kể xiết được thâm tình.
Cô hiện tại, chỉ có thể ước, rằng có thể đem nỗi mong nhớ này mà hoá thành nắng ấm hay sương đêm, hoà vào không khí gửi đến nơi xa xôi có người cô mong ngóng.
Hoá ban mai sưởi lấy người lúc lạnh giá.
Hoá hơi sương phủ lấy lúc chiều tà.
Mường tượng thân ảnh người trong tâm thức, vậy mà chẳng một lần có thể đưa tay chạm lấy.
Chỉ vừa chạm nhẹ một cái, nhân ảnh chẳng khác gì khói sương hay bóng trăng dưới đáy nước, nhạt nhoà mà tan biến ngay trước mặt.
Bóng hình người xa tận nơi chân trời, mà cơ hồ tựa như trong gang tấc.
Ánh tịch dương lụi tàn nhanh như chớp mắt, sương lạnh vương đầy tay áo người thương cũng không nặng bằng lệ đọng nơi khoé mi.
Dẫu phong hoa trác tuyệt thì đã sao?
Dẫu dung nhan khuynh thành thì thế nào?
Hồng nhan lỡ vướng bụi trần cũng bi ai mà rơi lệ. Nhạt nhoà má phần, mặn đắng nơi môi đào, đau thương giăng đầy cả nhãn ngọc.
Nhân thế dù huyên náo, cũng chẳng một lần sánh được lòng ai lúc này.
Thế gian hàng vạn người, gặp được nhau cũng đã là may mắn.
Ái tình này, thâm tình này trước sau cũng chẳng khác gì với nến cháy trước gió. Mãnh liệt vô cùng nhưng cũng chẳng kém bi thương.