Đọc truyện Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi – Chương 43
Nguyệt Quế cô nương là hoa khôi của Mỹ Nhân lâu, rất hạn chế tiếp khách, số lượng người được chứng kiến dung nhan của nàng cũng vô cùng ít nên lời đồn về nàng thực sự vô cùng phong phú. Vân Thuận Đế cứ ngỡ được diện kiến mỹ nhan tuyệt thế, ai ngờ nàng lại dùng một lớp sa mỏng đồng màu với y phục che ngang mắt khiến hắn không nhìn hết được dung nhan của nàng.
“Mỹ Nhân lâu cũng thật keo kiệt, đến hoa khôi của mình mà cũng không để người khác được thưởng thức.”
Hắn bực dọc lên tiếng, nhấc chén ngọc uống cạn một hơi. Nguyệt Quế cô nương chỉ hơi mỉm cười, lại cúi mình như biết lỗi. Vừa lúc đó, cửa lại mở ra, một đám nha hoàn mặc thanh y bước vào mang những kệ cùng trống đủ kích thước, cẩn thận đặt vào những vị trí đã định trước. Vân Thuận Đế ngay lập tức bị một màn trước mặt hấp dẫn, vẻ bực dọc cũng nhanh chóng biến mất, ánh mắt lại ngời sáng đầy tò mò. Phụng Phi Vũ nãy giờ tuy nhìn ra ngoài nhưng động tĩnh bên trong vẫn nghe không sót, hắn chỉ hơi liếc mắt nhìn đám người bận rộn chuẩn bị, lại nhìn Nguyệt Quế cô nương đang cúi đầu đứng giữa phòng giây lát rồi nhàm chán quay về phía cửa sổ.
Tiếng đàn sáo trong giây lát lại réo rắt vang lên. Nguyệt Quế cũng chậm rãi di chuyển theo từng nhịp phách, động tác nhấc tay nhấc chân ma mị đầy quyến rũ, nàng xoay vài vòng trong phòng, sau đó tao nhã vung tay, áo choàng khoác bên ngoài nhanh chóng rơi xuống. Vân Thuận Đế như hít phải luồng khí lạnh, ánh mắt như say như mê đầy thưởng thức.
Bên trong áo choàng là một bộ váy áo bằng sa mỏng đồng màu nhưng lại không có tay. Đôi tay thon dài trắng như bạch ngọc loang loáng vung lên xuống, theo nhịp nhạc mà mỗi lúc một nhanh dần. Hai cánh tay trắng ngần mềm mịn chỉ dùng một dải lụa mỏng choàng quanh, da thịt như ẩn như hiện khiến nhãn tình Vân Thuận Đế càng thêm sáng rực. Nàng xoay thêm vài vòng, lúc này tiết tấu nhạc đã vô cùng dồn dập, cùng lúc dải lụa trên tay nàng mạnh mẽ tung ra về hai phía, đánh lên mấy cái trống để sẵn hai bên phòng, hòa cùng giai điệu tạo cảm giác chẳng khác nào trống trận hành quân. (crazy: he he, mình bị ấn tượng màn múa trống trong Thập Diện Mai Phục nên mạn phép bỏ dzô ^ ^)
Vân Thuận Đế rời xa chốn trận mạc đã lâu, nay nghe thấy tiếng trống dồn dập thì cảm giác như sống lại ngày xưa, khí thế bừng bừng nhìn dải lụa như có ma lực, hết đánh bên này lại đánh sang bên kia, cảm thán vỗ tay khen.
“Đẹp, rất đẹp.”
Phụng Phi Vũ một vẻ lạnh nhạt cũng bị tiếng trống kia thu hút. Hắn hơi quay đầu lại nhìn, thấy đôi tay trắng nõn kia thì có chút giật mình. Bất giác, hắn quay hẳn cả người lại, nhìn chăm chú nữ nhân đang nhảy múa trước mắt. Nàng đang xoay người như bông vụ khiến hắn không nhìn rõ được mặt nàng, lại thêm dải lụa che mắt đáng ghét kia, nhưng nàng mỗi lúc càng tiến gần đến chỗ hắn, một mùi hương quen thuộc liền xuất hiện. Khuôn mặt trầm tĩnh của Phụng Phi Vũ thoáng chốc đỏ bừng, vung tay đánh về phía nàng.
Vân Thuận Đế đang say sưa thưởng thức thì bị động tác bất ngờ của Phụng Phi Vũ làm giật mình, nhưng rất nhanh hắn liền đưa tay chạm vào chuôi kiếm vẫn giấu trong áo choàng đề phòng. Chỉ thấy áo choàng của Phụng Phi Vũ vung lên, rất nhanh quấn chặt lấy Nguyệt Quế, Phụng Phi Vũ ôm chặt nàng vào lòng, muốn dùng thân thể cao lớn của hắn che khuất tầm nhìn của những gã nam nhân ở đây. Cả một đám há hốc mồm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị tiếng gầm giận dữ đầy sát khí của hắn dọa cho chạy đến không còn một mống.
“Cút hết khỏi đây cho ta!”
(Cat: Haizzz, tội nghiệp các nhạc công, làm gì có ai rảnh nhìn nàng ngoại trừ cái “ngài” kia chứ)
Vân Thuận Đế thấy sự tình trước mắt, dù ngạc nhiên nhưng tâm tình cũng buông lỏng, tay lại nhàn nhã cầm chén ngọc lên thưởng rượu, mặc cho hoàng đệ tự do phát tác, lòng lại tự hỏi không biết nữ nhân kia là ai mà có thể khiến hắn mất bình tĩnh đến thế.
Căn phòng rất nhanh đã khôi phục lại sự tĩnh lặng. Phụng Phi Vũ dùng áo choàng bọc kín lấy nữ nhân nghịch ngợm kia, nhanh tay tháo luôn lớp lụa bịt ngang mặt của nàng. Một đôi mắt màu hổ phách tinh nghịch long lanh nhìn hắn, Hồ Thủy Linh cười lên khe khẽ trước vẻ mặt như muốn giết người của hắn.
“Còn tưởng chàng không chịu quay lại nhìn chứ.”
“Tiểu quỷ, ai cho phép nàng ăn mặc thế này…”
“Ây da da…” Nàng nhanh như chớp ôm lấy khuôn mặt được dịch dung cẩn thận lúc này đang tràn ngập sắc giận của hắn, kéo đến sát mặt nàng làm nũng. “Đừng giận mà, ta chỉ là muốn múa cho chàng xem một chút thôi mà. Đừng giận mà, đừng giận mà, ta biết lỗi rồi.”
Nàng vừa làm một vẻ mặt vô tội vừa dùng tay vuốt lại đường nét dữ tợn trên mặt hắn, còn tiện tay nhéo nhéo má hắn chơi đùa. Phụng Phi Vũ tuy lửa giận ngùn ngụt nhưng lúc nào đối mặt với nàng, lòng hắn cũng đều mềm nhũn, cuối cùng đành kéo tay nàng xuống giấu vào áo choàng, hừ khẽ.
“Tiểu yêu tinh.”
(Cat: Hai người kia, gớm quá, về nhà mà âu yếm nhé; “Hai người kia”: cùng quay lại liếc, Cat: hô hô hô… chạy….Crazy: đừng có ghen tị a~)
“Này, đệ có thể vui lòng nhớ đến vị đại ca này của đệ hay không a?”
Vân Thuận Đế được một trận rửa mắt thỏa thích, uống hết một bình rượu vẫn thấy hai người kia chả coi hoàng đế hắn ra cái gì, cuối cùng chịu không nổi đành lên tiếng. Phụng Phi Vũ liếc mắt nhìn hắn khinh thường, nếu không nể hắn là hoàng huynh có lẽ giờ này đã bị đem ra móc mắt vì dám nhìn chằm chằm hai cánh tay trần của nàng rồi. Vân Thuận Đế cũng quăng lại một ánh mắt xem thường, nhàn nhạt nhìn Phụng Phi Vũ ngồi lại chỗ cũ, hai tay vẫn ôm chặt lấy nữ nhân của hắn, đặt nàng ngồi an ổn trong lòng, nhìn cảnh đó, Vân Thuận Đế vừa thấy hứng thú dào dạt lại vừa thầm cảm thán cái câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vừa ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng đã liền vứt hết cả tình huynh đệ.
“Đệ có nên nói cho ta biết một chút về nàng hay không?”
Vân Thuận Đế chỉ chỉ nữ nhân trong lòng hoàng đệ, giờ đây nhìn kỹ thì thấy nàng ta có vẻ quen mắt vô cùng. Nhưng Vân Thuận Đế hắn một khi đã nhìn thấy mỹ nhân nào thì nhất quyết không bao giờ quên, tại sao lại không thể nhớ ra nàng này là ai. Hồ Thủy Linh có chút oán giận nhìn Vân Thuận Đế, hơi chu môi trách móc.