Đọc truyện Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi – Chương 17
Hồ Hiểu Minh không hiểu lắm về độc dược, nghe cái tên Bách Độc lại thấy vẻ ngoài thản nhiên của Phụng Phi Vũ liền nghĩ có lẽ là một thứ độc gì đó nhẹ. Đến Phượng phủ đệ rồi mới hiểu mình ngu ngốc đến cỡ nào, lòng khâm phục dành cho Phụng Phi Vũ cũng tăng lên không ít. Hóa ra Bách Độc có tác dụng từ từ, gặm nhắm cơ thể từ chút một, mà bắt đầu chính là từ phần bụng đi ra.
Khi Phụng Phi Vũ vào trong một mật thất cởi lớp áo bên ngoài xuống, nàng nhìn thân thể gầy nhom của hắn mà lòng chợt nhói đau như có ai hung hăng cắn xé. Bỏ lớp áo ngoài dày cui, Phụng Phi Vũ hóa ra lại gầy hơn so với nàng nghĩ, có lẽ chỉ xem như mập hơn nàng một chút mà thôi. Vết lở loét từ phần rốn đã lan ra to gần bằng một cái bát, sưng tấy từng mảng, da thịt đã chuyển sang màu xanh đen rất đáng sợ. Nhìn cũng đủ biết đau đớn đến cỡ nào, vậy mà hắn một tiếng rên cũng chưa từng có, chưa nói đến suốt thời gian từ lúc nàng gặp gỡ hắn đến tận bây giờ, hắn chính là một vẻ ung dung, tiêu sái, có đánh chết nàng cũng không nghĩ hắn đang trúng độc.
Phụng Phi Vũ thấy vẻ mặt xanh xao ngây ngốc của Hồ Hiểu Minh thì hơi nheo mắt hỏi.
“Sợ?”
Hồ Hiểu Minh giật mình nhìn hắn, đôi mắt hổ phách khẽ chớp rồi vẻ mặt nàng chợt trở nên quyết liệt, giơ ngay một ngón cái ra trước mắt hắn, nói như chém đinh chặt sắt.
“Phượng huynh, đệ thật sự rất hâm mộ huynh!”
Phụng Phi Vũ không hiểu hành động kia có nghĩa là gì, hơi ngạc nhiên đôi chút rồi bạc môi vốn ít khi cười lại khẽ nhếch, vẫy hắn lại.
“Bắt đầu đi.”
Phụng Phi Vũ vốn nghĩ giải Bách Độc phải thực hiện nhiều bước cẩn thận lắm nên bên trong mật thất đã cho người chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, cả Mạc Kỳ Phong cùng hộ vệ thân cận cũng đuổi ra ngoài. Không ngờ chính là Hồ Hiểu Minh đem một cái bát nước sạch để lên bàn, tay cầm chủy thủ chần chừ đặt lên ngón tay cái của mình.
Hồ Hiểu Minh lúc trước không biết đau là gì, nay đã được giải độc nên cảm nhận đau đớn của nàng chẳng khác gì một đứa bé, chính là người ta đau một, nàng đau mười. Phụng Phi Vũ thấy Hồ tiểu tử giữ nguyên tư thế đó, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng thì vừa ngạc nhiên lại có chút buồn cười. Quả thật từ lúc gặp tiểu tử này đến giờ, hắn đã bị chọc cho dở khóc dở cười đến mấy lần.
“Hồ tiểu đệ, ngươi làm gì thế?” Hắn hạ giọng hỏi, chỉ thấy Hồ Hiểu Minh vẫn nhìn chăm chú vào ngón tay cái, khẽ cắn môi một cái rồi quyết tuyệt hạ chủy thủ xuống.
Thanh chủy thủ kia là mượn của Mạc Kỳ Phong, vô cùng sắc bén, vừa tiếp xúc da nàng đã vẽ một đường mảnh mai, phút chốc máu đỏ cũng theo đường cắt ấy mà trào ra. Cũng vì chủy thủ sắc bén mà vết cắt tạm thời chưa gây đau đớn, nàng cắn răng bóp mạnh ngón tay dí xuống cái chén, ép máu chảy ra đúng ba giọt lớn liền dừng lại nâng tay lên. Hồ Hiểu Minh nước mắt lưng tròng, run run ôm ngón tay bị thương, nhìn cái bát máu được hòa cùng với nước rồi lại nhìn Phụng Phi Vũ đang ngây ngốc nhìn mình, quệt miệng líu ríu.
“Phượng huynh, mau uống. Máu của đệ chính là thuốc giải.”
Phụng Phi Vũ à khẽ một tiếng, nhanh nhẹn bưng chén nước lên định đưa lên miệng uống thì Hồ Hiểu Minh đã vội lên tiếng ngăn lại.
“Vương Gia, xin hãy suy nghĩ kỹ, một khi đã uống vào sẽ không thể dừng lại. Tiểu dân cũng không biết sau khi ngài uống sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn sẽ rất đau đớn thống khổ…”
Phụng Phi Vũ tựa tiếu phi tiếu ngăn nàng lại, ánh mắt nhìn nàng giây lát một cách hàm súc, không nói một lời ngửa cổ uống sạch. Hồ Hiểu Minh cũng nhanh chóng băng vết thương, mở to mắt nhìn phản ứng của Phụng Phi Vũ, nàng cũng không biết máu của mình là độc đến cỡ nào nên quả thật khi làm chuyện này, lòng cũng vô cùng hồi hộp.
Chỉ vài giây sau, sắc mắt Phụng Phi Vũ khẽ biến, mày kiếm hơi nhíu lại, ánh mắt cũng dữ dằn hơn, mồ hôi lạnh dần túa ra trên trán. Hắn ôm vết thương trước bụng, hộc lên một tiếng phun ra một ngụm máu đen ngòm đặc sệt, loạng choạng ngã sấp về phía trước. Hồ Hiểu Minh sợ đến tái mặt, trúng Bách Độc hắn vẫn ung dung bình tĩnh, nhưng ba giọt máu của nàng đã khiến hắn đau đến nhăn mặt, đủ hiểu hắn đau đến cỡ nào. Nàng vươn tay đỡ lấy thân thể cao lớn của hắn nghĩ muốn đem hắn đặt lại trên ghế. Không ngờ Phụng Phi Vũ đau đến tê tâm liệt phế, hai tay gắt gao nắm chặt lấy cánh tay nàng, nhất quyết không buông. Ở khoảng cách gần như thế, nàng có thể nghe rất rõ tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ cổ họng của hắn, hai tay nàng đã bị hắn bóp đau điếng nhưng so với nỗi đau hắn đang chịu đựng thật chẳng là gì.
Nàng gồng người, nghiến răng giữ vững tư thế, hai tay cũng gắt gao giữ chặt lấy hắn, cố động viên.
“Vương Gia, xin ngài hãy ráng chịu đựng, rất nhanh sẽ hết đau.”
Cái “rất nhanh sẽ hết đau” mà nàng nói chính là một canh giờ. Hồ Hiểu Minh cứ thế đứng đó ôm ghì lấy Phụng Phi Vũ, đến lúc cảm nhận được tay hắn dần buông lỏng thì tay nàng cũng đã tê rần từ lâu rồi. Cả hai đều mồ hôi ướt đẫm áo, bộ dạng mệt mỏi chật vật người đứng kẻ ngồi dựa vào nhau, trong phòng lại chỉ có hai người, cần bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu.
Phụng Phi Vũ cảm thấy cơn đau dần thuyên giảm, đang định buông tay thì một cảm giác đau nhói đánh thẳng lên não khiến hắn không kịp kêu liền hôn mê bất tỉnh. Hồ Hiểu Minh cũng mất cảnh giác giảm bớt lực, trong giây lát nàng bị thân hình mềm rũ của Phụng Phi Vũ kéo ngã xuống đất, cũng may là có trải thảm dày, không thì nàng đã đau chết rồi. Hồ Hiểu Minh lật người Phụng Phi Vũ lại, vội vã bắt mạch, dò hơi thở, thấy hắn thở đều đều an ổn liền nhẹ cả người, lúc này mới mệt mỏi gọi với ra bên ngoài.
“Mạc huynh, mau vào…”
— —— —— —— ——–
Lúc Phụng Phi Vũ tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Hắn nhớ lại một màn đau đớn tối hôm qua, tay bất tri bất giác giở mạnh lớp chăn dày, nhìn nhìn vết thương trên bụng, lại bất đắc dĩ cười mỉa mai. Tộc trưởng Thanh Miêu đã nói phải ba tháng mới hết độc, hắn cũng là quá nôn nóng, cứ nghĩ uống một chút máu đó vết thương sẽ lành, thật là quá hàm hồ. Nhưng trong giây lát, hắn liền cảm thấy đúng là có chút tác dụng, vết thương trên bụng hắn mỗi ngày sẽ lan ra một chút, đau nhức không sao chịu nổi, nhưng hôm nay vẫn giữ nguyên kích cỡ cũ, một chút đau cũng không có. Càng nghĩ hắn lại càng khấp khởi vui mừng, thật không ngờ máu của tiểu tử ngốc kia lại có thể giải được độc.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng vui vẻ đối với Mạc Kỳ Phong cùng các hộ vệ của Định Vương. Phụng Phi Vũ từ khi trúng độc ăn bao nhiêu liền ói ra bấy nhiêu cho nên thân thể mới gầy đi như thế, không ngờ chỉ mới giải độc một đêm, hôm sau Vương Gia đã gọi trù phòng làm thức ăn, lúc ăn cũng rất ngon miệng khiến ai cũng vui mừng khôn xiết. Phụng Phi Vũ đang ăn dường như nhớ ra gì đó, hơi ngẩng đầu lên hỏi.
“Hồ Hiểu Minh đâu rồi?”
Phi Hổ vừa nghe liền cung kính đáp.
“Bẩm Vương Gia, hắn dậy từ sớm, đã mang Tùy Phong vào rừng tùng chơi rồi.”
Phụng Phi Vũ nghe thế có hơi giật mình, thần sắc có chút lo âu.
“Ai đi cùng hắn?”
“Bẩm Vương Gia, đã cho Bạch Hổ cùng Nhị Lang, Tam Lang theo hộ tống.”
Phụng Phi Vũ mày kiếm khẽ nhíu, suy nghĩ đôi chút liền lạnh nhạt lên tiếng.
“Lần sau hắn muốn ra ngoài thì báo với ta một tiếng.”
“Thuộc hạ nghe rõ.”
Tiểu đình đang không khí vui vẻ chợt chuyển sang im lìm, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, cứ thế buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Mãi đến gần giờ trưa, Hồ Hiểu Minh mới cưỡi Tùy Phong quay về, chân vừa bước vào tiểu viện đã thấy Phụng Phi Vũ ngồi chờ trước sân tự lúc nào. Nàng thấy khí sắc của hắn có phần tốt lên, tâm tư liền thêm vui vẻ hẳn, mỉm cười đến híp mắt.
“Phượng huynh.”
Phụng Phi Vũ đã miễn cho nàng phải hành lễ, ở nơi này có thể thoải mái xưng huynh gọi đệ, nàng cũng không có lý do gì từ chối. Phụng Phi Vũ biết nàng bước vào nhưng vẫn dõi mắt nhìn mấy khóm hải đường đang nở rộ, lạnh nhạt lên tiếng.
“Đi chơi vui không?”
“Dĩ nhiên là vui rồi. Rừng tùng thật là đẹp, đệ còn tìm thấy một hồ nước rất đẹp…”
Hồ Hiểu Minh vừa sải bước đến gần vừa huyên thuyên nói, bất giác Phụng Phi Vũ đưa tay về phía nàng, lòng bàn tay ngửa ra như chờ đợi gì đó. Nàng cũng là vô thức, một bước đến gần sát hắn, bất giác đưa tay đặt vào tay hắn, đến khi nhận ra hành động của mình định rụt tay lại thì đã bị hắn giữ lấy. Phụng Phi Vũ không ngẩng đầu lên, ra hiệu cho hạ nhân lui xuống hết, tay mân mê ngón tay cái bị thương của nàng, mơ hồ hỏi.
“Còn đau không?”
“À…” Hồ Hiểu Minh tiếp xúc với nam nhân không phải ít, là một sát thủ, chuyện chung đụng này nọ vốn không tránh khỏi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt giữa hai người khác phái, tâm tình có chút ngứa ngáy, nhộn nhạo, giọng nói lại thêm ngắc ngứ. “Đã… hết đau rồi.”
“Hôm qua ta nắm hơi chặt.”
Phụng Phi Vũ vừa nói vừa kéo tay áo của nàng lên, giật mình nhìn mấy dấu ngón tay đỏ bầm in trên cánh tay của Hồ tiểu tử, chính hắn cũng không ngờ hôm qua mình dùng sức mạnh đến thế. Hắn vội nắm lấy tay kia, mạnh mẽ kéo tay áo lên quá khuỷu tay, có chút đau lòng khi thấy cánh tay kia cũng bị bầm dập không kém, giọng nói lạnh nhạt chợt có chút chua xót.
“Đã bôi thuốc chưa?”
“Vương Gia, có…”
Từ bên ngoài tiểu viện, Mạc Kỳ Phong hấp tấp bước vào, miệng còn chưa kịp nói xong câu đã liền há hốc, cảnh tượng trước mắt khiến hắn bất giác hoảng sợ, lắp ba lắp bắp.
“Hồ Hiểu Minh, ngươi… không thể…”
Câu lại chưa nói xong vì một cái liếc mắt đầy hàn khí liền ủy khuất nuốt vào bụng, lúc này mới chợt chú ý đến hai vết bầm lớn in rõ ràng trên hai cánh tay mảnh khảnh của Hồ Hiểu Minh, rất nhanh liền hiểu đôi chút.
“Hồ đệ, vết thương này…”
“Là ta vì đau quá mà gây ra.”
Phụng Phi Vũ chậm rãi lên tiếng, nhanh tay kéo lại tay áo che cánh tay mảnh khảnh của Hồ Hiểu Minh đi, trong lòng có chút khó chịu không muốn để Mạc Kỳ Phong thấy hai cánh tay thon thon mềm mại của tiểu tử kia dù tất cả đều là nam nhân.
Mạc Kỳ Phong nghe Phụng Phi Vũ liền hiểu quá trình khử độc biết bao đau đớn, mới là ngày đầu tiên đã đến mức này những ngày sau không biết còn đến thế nào, vẻ mặt vốn luôn ôn hòa của hắn có chút nhăn nhíu lại.
“Vương Gia, sau này ngài khử độc nên có vài hộ vệ ở cạnh, mới bắt đầu đã thế này, chỉ sợ…”
Phụng Phi Vũ vốn cũng không muốn chỉ giữ mỗi Hồ Hiểu Minh ở lại khi khử độc nhưng đã hứa với tộc trưởng tộc Thanh Miêu từ trước, sau khi biết thể chất kỳ lạ của Hồ Hiểu Minh cũng hiểu rõ, nếu chuyện máu của Hồ Hiểu Minh có thể giải độc vô tình bị truyền ra, chẳng phải chính là mang họa sát thân. Dù hắn tin tưởng Mạc Kỳ Phong cùng các hộ vệ thân cận, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn nên là hắn giữ bí mật này vẫn an toàn hơn.
Hồ Hiểu Minh dường như hiểu chỗ khó xử của Phụng Phi Vũ, chau mày nói.
“Sau khi uống giải dược cũng phải một lúc sau mới bắt đầu đau đớn, Phượng huynh, uống giải dược xong liền cho gọi các hộ vệ vào, đệ nghĩ cũng là cách tốt.”
Phụng Phi Vũ gật gù tán thành cách nghĩ của Hồ Hiểu Minh, lại nhớ bộ dáng hấp tấp của Mạc Kỳ Phong lúc tới đây liền hỏi.
“Kỳ Phong, lúc nãy đệ định nói gì?”
“À…”
Mạc Kỳ Phong hơi liếc mắt một cái, Hồ Hiểu Minh liền mỉm cười cáo lui. Khi trong sân còn lại hai người hắn mới chậm rãi lên tiếng.
“Vương Gia, nữ nhân kia tự sát.”
Một câu đơn giản khiến vẻ mặt bình thản của Phụng Phi Vũ khẽ biến động, mắt phượng ánh lên sát khí mãnh liệt, giọng nói của hắn cũng băng lãnh tàn khốc.
“Đã chết?”
“Đã được Nguyệt công tử cứu kịp thời, hiện đã cử thêm người canh phòng cẩn mật. Hoàng thượng nghe tin đang rất tức giận, nếu không phải vì muốn tra ra hung thủ có lẽ đã đem phanh thây từ lâu.”
“Bên kia có động tĩnh gì không?”
“Hiện tại vẫn đang án binh bất động.”
“Bảo Nguyệt canh giữ ả ta cho kỹ, muốn chết… bổn vương còn chưa cho phép.”
Nữ nhân được nhắc tới dường như chạm đến tử huyệt của Phụng Phi Vũ, hắn nghiến răng giận dữ, phẩy mạnh tay áo bước về thư phòng, bộ dáng chẳng khác gì tu la địa ngục, các hộ vệ thấy thế đều biết điều tránh xa ra một chút. Tâm tình của Phụng Phi Vũ đang xuống đến âm độ chợt một bóng dáng cao gầy lướt qua khiến vẻ mặt u ám có chút hòa hoãn, hắn dừng cước bộ, ngoái đầu nhìn Hồ Hiểu Minh đang hướng về phía cổng chính, mày kiếm vừa giãn ra đôi chút lại cau lại.
“Phi Hổ, Hiểu Minh lại định đi đâu?”
Phi Hổ liền giật mình nhớ lại lời dặn của Vương Gia lúc sáng, vội đáp.
“Hồ công tử định ra chợ dạo chơi. Thuộc hạ định bẩm báo nhưng thấy…”
Phụng Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, xoay lưng bước nhanh về hướng cổng chính, chỉ vài bước đã bắt kịp Hồ Hiểu Minh.
“Hồ đệ, định đi đâu sao?”
“Đệ định ra chợ dạo chơi một lát.”
Hồ Hiểu Minh vô tư trả lời, nàng cũng thoáng thấy sắc mặt thâm trầm kỳ lạ của Phụng Phi Vũ nhưng nàng là đến trị bệnh, không phải đến làm bảo mẫu, hắn vui buồn cũng thật không liên quan đến nàng. Phụng Phi Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của tiểu thiếu niên, trầm giọng nói.
“Ta đi cùng ngươi.”