Đọc truyện Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu! – Chương 160: Tiểu Phàm mất tích
Hướng Hải Thiên khoác tấm áo choàng lên người, sau đó ngồi đối diện với hắn: “Đêm hôm khuya khoắt mà cháu lại tức tốc chạy đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng để cho cháu phải chạy đến lúc nửa đêm nửa hôm thế này?”
Ân Dã Thần nghe thấy lời nói quan tâm của Hướng Hải Thiên thì trong lòng đột nhiên lại có chút tự trách, hắn thật sự đã quá kích động rồi, một người trước giờ vẫn luôn tỉnh táo như hắn mà bây giờ lại dễ dàng kích động như vậy, cho dù là ai mà nghe được chuyện này thì cũng phải giật mình đấy.
“Cậu, lúc mẫu phi còn sống thì đã từng có đứa con nào khác không?” Ân Dã Thần có chút vội vã hỏi thẳng vấn đề mà hắn vẫn luôn nóng lòng muốn biết đáp án.
Sắc mặt Hướng Hải Thiên đanh lại, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ nghiêm khắc hiếm thấy: “Nói bậy, mẫu phi của cháu chỉ có hai huynh đệ là cháu và Tử Dương, làm gì còn có đứa con nào khác?”
“Không có sao?” Dĩ nhiên là hắn đã biết đáp án này của cậu, nhưng mà, thật sự là không có sao? Vậy tại sao Nhậm Diệc lại nói ra những lời như thế? Ân Dã Thần nhíu mày: “Cậu, cậu nghĩ kỹ lại xem, trước Tử Dương, có lẽ là mẫu phi đã mang thai một đứa con nữa?”
“Thần nhi, mẫu phi của cháu vào cung năm 18 tuổi, năm 19 tuổi thì sinh ra cháu, về sau bởi vì thân thể không tốt cho nên vẫn một mực ở trong cung tu dưỡng vài năm, mãi đến khi cháu được bốn tuổi thì mới mang thai Tử Dương, khoảng thời gian đó mẫu phi của cháu vẫn luôn ở trong cung làm bạn với thái hậu, sao có thể hoài thai long chủng mà mọi người lại không biết được!” Hướng Hải Thiên nói lời thấm thía.
Quả thật, sau khi mẫu phi vào cung thì cả ngày lẫn đêm đều ở trong cung, bên trong hoàng cung có đến mấy ngàn người, sao có thể không biết điều này chứ?
Nhưng mà trực giác của hắn mách bảo, dưới tình huống đó, Nhậm Diệc sẽ không thể nào nói dối, huống hồ cái bầu không khí bi thương đến cực điểm xung quanh hắn ta, không có cách nào là giả được, Nhậm Diệc rất có thể là đệ đệ ruột, hoặc cũng có thể là . . . . ca ca ruột của hắn?
Chỉ là, ngay cả cậu cũng không biết có một người như Nhậm Diệc, vậy rốt cuộc là hắn ta sinh ra lúc nào?
“Thần nhi, sao cháu lại hỏi vấn đề này?” Hướng Hải Thiên thấy Ân Dã Thần trầm tư, ông không khỏi lo lắng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Có liên quan đến mẫu phi của cháu sao?”
Ân Dã Thần hơi do dự, rốt cuộc vẫn quyết định trước hết không vội nói ra cái chuyện này, tránh để cậu lo lắng, vì vậy, hắn lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu, từ bé cháu đã bị mất trí nhớ, mọi ký ức trước năm 5 tuổi cháu đều quên hết rồi, đối với những chuyện của mẫu phi, cháu không có cách nào nhớ ra được, vậy nên đành phải tới hỏi cậu.”
“Cháu, cái đứa nhỏ này. . . .” Hướng Hải Thiên khẽ thở dài, khuôn mặt tràn ngập sự đau lòng: “Nếu không phải vì khi còn bé, cháu. . . . Aiz, bỏ đi, không nói nữa, không nói nữa. . . .”
Quên cũng tốt, một đứa bé làm sao có thể đối mặt với cái chết thê thảm của người thân, Thần nhi quên rồi cũng tốt.
“Thật xin lỗi đã đánh thức cậu, cậu mau nghỉ ngơi đi, cháu về đây.” Ân Dã Thần đứng dậy, đỡ Hướng Hải Thiên đến bên cạnh giường, giọng nói có chút áy náy.
“Đêm đã khuya, cháu trở về phải cẩn thận một chút.” Hướng Hải Thiên không quên dặn dò.
“Vâng.”
Rời khỏi phủ thừa tướng, Ân Dã Thần chậm rãi bước đi trên con đường vắng không một bóng người, ánh trăng kéo lê bóng hình của hắn, trong lòng lại mãi không có cách nào bình tĩnh được.
Nhậm Diệc, Nhậm Diệc.
Lẩm bẩm gọi cái tên này, cảm xúc trong lòng Ân Dã Thần vô cùng phức tạp.
Ngươi thật sự là đệ đệ, hay là ca ca ruột của ta sao?
***
Đêm khuya, Ly vương phủ cũng khó có thể bình tĩnh.
Ân Tiểu Phàm biết dạo này mình đã ‘hắt hủi’ sư phụ, vì vậy sau khi đắn đo suy nghĩ, bé cảm thấy từ giờ trở đi mình cần phải cố gắng bồi dưỡng lại tình cảm sư đồ vĩ đại này, vì thế, nửa đêm nửa hôm, bé ôm đệm lông, lọ mọ mò đến lầu Thúy Trúc tìm sư phụ để trao đổi tình cảm.
Nào biết khi đến lầu Thúy Trúc, bé lại phát hiện sư phụ không có ở đây, điều này khiến Tiểu Phàm hoảng hốt, đừng nói là dạo này mình lạnh nhạt với sư phụ cho nên sư phụ đau lòng khổ sở, quyết định rời khỏi mình chứ?
Nghĩ vậy, Tiểu Phàm cảm thấy hoảng loạn, thế nhưng trước khi chưa tìm được sư phụ, bé không thể để cho mẫu thân biết được, nếu không mẫu thân sẽ lo lắng, cho nên sau khi nghĩ tới nghĩ lui, bé biết bây giờ chỉ có một người mới có thể giúp mình tìm sư phụ.
Vậy nên, đêm hôm khuya khoắt, bé ôm đệm lông vội vàng chạy đến phủ thất hoàng tử để tìm Ân Tử Dương.
Cũng may là phủ thất hoàng tử cách Ly vương phủ không xa lắm, trên đường cũng không gặp phải mấy gã bắt cóc trẻ con, nếu không, đêm hôm thế này mà lại có một bé trai xinh xắn đi một mình ngoài đường, không bị lừa gạt thì cũng bị bắt cóc đem bán rồi.
Đương nhiên, Tiểu Phàm cũng không phải là người bình thường mà có thể dễ dàng bắt cóc đem bán được, bé là truyền nhân duy nhất của đại Độc Thánh, trên người cũng luôn mang theo mấy loại độc dược, muốn bắt cóc bé thì cũng cần phải suy nghĩ cho kỹ đấy.
Nhưng mà Tiểu Phàm chuồn êm ra khỏi phủ như vậy, lại không mang theo bất kỳ hộ vệ nào, cộng thêm lúc này vẫn đang đêm hôm khuya khoắt, khiến cho nha hoàn phụ trách việc hầu hạ bé bị dọa sợ đến tay chân bủn rủn, sau đó vội vàng đánh thức toàn bộ mọi người trong phủ.
Không thấy tiểu thế tử!
Tiểu thế tử mà vương gia thương nhất, hoàng thượng sủng nhất, thái hậu yêu nhất đã mất tích rồi!
Trong nháy mắt, cả Ly vương phủ như muốn nổ tung! Ly vương điện hạ giận dữ ra lệnh cho toàn bộ mọi người trong phủ đi tìm, nếu không tìm được tiểu thế tử thì mang đầu về gặp hắn!
Trong chốc lát, cả vương phủ nháo loạn đến gà bay chó chạy, thế nhưng lục tung toàn bộ vương phủ cũng không nhìn thấy bóng dáng tiểu thế tử, một đứa bé chỉ mới năm sáu tuổi thì có thể đi đâu được chứ? Chẳng lẽ là bị người ta bắt cóc sao?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch, nếu tiểu thế tử bị kẻ xấu bắt cóc thì bọn họ cũng không sống được nữa rồi.
Ly vương phủ đã trở nên hỗn loạn, mà tên đầu sỏ lúc này lại đang ở trong phủ thất hoàng tử, nghênh ngang bò lên trên giường của Ân Tử Dương, hoàn toàn không biết bởi vì mình mà bây giờ cả Ly vương phủ loạn đến gà bay chó chạy rồi.
Trong rừng trúc, Nhậm Diệc nghe thấy động tĩnh lớn phát ra từ phía tiền viện thì vội vàng chạy tới, lại trông thấy đám hạ nhân đang chạy tới chạy lui, vừa gọi Tiểu Phàm, vừa tìm kiếm khắp nơi.
Chuyện này là thế nào?
Nhậm Diệc khó khăn thu hồi cảm xúc bi thương, tùy tiện kéo một hạ nhân lại để hỏi rõ tình huống, nhờ vậy mới biết Tiểu Phàm mất tích.
Điều này không phải kinh động bình thường đâu, đã trễ như vậy mà Tiểu Phàm còn đi nơi nào chứ?
“Nhậm Diệc!” Từ rất xa, Hạ Thiên đã trông thấy Nhậm Diệc, nàng vội vàng chạy tới rồi trực tiếp hỏi: “Nhậm Diệc, huynh có nhìn thấy Tiểu Phàm không? Tiểu Phàm mất tích rồi! Tìm khắp nơi cũng không thấy, ta. . . .”
Nói xong, mắt Hạ Thiên đỏ lên, nàng lo lắng sợ hãi đến mức nói không nên lời.
Nhậm Diệc thấy thế thì vội vàng an ủi: “Tiểu Thiên Thiên, nàng đừng lo lắng quá, Tiểu Phàm sẽ không sao đâu, nàng ngàn vạn lần không nên sốt ruột.”
“Ta có thể không sốt ruột sao? Nó là con ta, huhu, Tiểu Phàm . . . .”
Nhậm Diệc liên tục vỗ vỗ lưng nàng, cất giọng dỗ dành: “Tiểu Thiên Thiên, đừng khóc đừng khóc, ta nhất định sẽ tìm Tiểu Phàm về cho nàng.”