Đọc truyện Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu! – Chương 150: Có thích ta hay không?
Hạ Thiên khẽ gật đầu: “Ừ, quả thật là rất tốt đẹp.”
Đôi mắt Nhậm Diệc sáng ngời: “Thật không? Nàng cũng hiểu được phải không? Vậy chúng ta cùng đi nhé, bây giờ xuất phát luôn đi!”
Hạ Thiên choáng váng: “Ta nói này Nhậm Diệc, huynh quên mất Tiểu Phàm rồi
sao? Dám không mang theo Tiểu Phàm, ta còn chưa chán sống đâu.”
Nhậm Diệc bất mãn lầm bầm một tiếng: “Chỉ sợ tên nhóc kia bây giờ đã có phụ vương, quên mất sư phụ là ai rồi.”
“Không đâu, huynh yên tâm đi, vừa rồi Tiểu Phàm còn nói với ta, gần đây không
thấy huynh, nó còn đang nghĩ không biết có phải là huynh đang bận cái gì không đấy.” Hạ Thiên làm như huynh đệ tốt, vỗ vỗ bả vai an ủi hắn:
“Nhưng mà Nhậm Diệc này, hai ngày nay huynh làm sao thế? Hở ra một tí là lại ngẩn người, nhíu mày, trước giờ ta chưa từng thấy huynh như vậy.”
Trực giác của nàng cho biết, chắc hẳn trong lòng Nhậm Diệc nhất định là có
chuyện gì, chỉ là hình như Nhậm Diệc không muốn nói với bọn họ.
Đúng rồi, chẳng lẽ huynh ấy đã thích cô nương nào rồi sao? Chẳng lẽ thật sự
đã gặp được người trong lòng, chẳng lẽ người có thể khiến cho đại Độc
Thánh trở nên rầu rĩ không vui đã xuất hiện rồi sao?
Hạ Thiên cảm thấy khả năng này rất lớn, chắn chắn là cô nương kia cảm thấy Nhậm Diệc mồm mép trơn tru, cho rằng hắn là công tử phong lưu nên không muốn ở
bên cạnh hắn, cho nên bây giờ hắn mới khổ sở buồn bực như vậy.
Hạ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, aiz aiz, Nhậm Diệc này cái gì cũng tốt, nhưng cái chính là quá đào hoa, nếu như hắn lớn lên trông xấu xí một chút thì vận đào hoa cũng sẽ không kéo đến rồi, nhưng rốt cuộc thì hắn lớn lên
đã đẹp trai như vậy, một khi đã bước chân vào tình trường thì con gái cứ ùn ùn kéo đến, cho dù hắn không cố ý thì cũng đã bị gán cái mác phong
lưu rồi.
“Haha, tiểu Thiên Thiên, nàng cảm thấy ta có thể xảy ra
chuyện gì chứ?” Nhậm Diệc buồn cười gảy gảy chóp mũi nàng: “Trên đời này làm sao có thể có chuyện gì khiến cho Nhậm Diệc ta xao động, nàng nói
có đúng không?!”
“Stop . . . đừng có bảnh chọe.” Hạ Thiên liếc mắt khinh thường, nàng mới không thèm tin hắn đâu.
“À đúng rồi Nhậm Diệc, quen biết lâu như vậy mà ta còn không biết quê của
huynh ở đâu, ta nhớ hình như huynh đã từng nói với ta huynh là người
Kinh Hoa, chẳng lẽ huynh cũng là người kinh thành?” Hạ Thiên chợt nhớ
tới vấn đề này.
Nụ cười trên mặt Nhậm Diệc như cứng lại, có chút
gượng ép: “Không, ta đâu phải là người Kinh Hoa, ta là người Hoài Giang, cha ta là một ngư dân.”
“Hả? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?” Hạ Thiên vỗ
đầu một cái rồi lại bất đắc dĩ nói: “Aiz, quả nhiên là già rồi, cứ quên
cái nọ quên cái kia, mà này, huynh nói nhà huynh đều là ngư dân, vậy tại sao huynh lại biết dùng độc? Lại còn ở trong cái sơn cốc kia nữa?”
Nhậm Diệc nhìn nàng một cái rồi mới từ từ nói: “Hoài Giang thường bị lũ lụt, mười năm trước có một cơn lũ rất lớn, cha mẹ ta bị nước cuốn đi, cũng
không bao giờ trở về nữa.”
“Ơ . . . thật xin lỗi.” Hạ Thiên khẽ
giật mình, vội vàng nói xin lỗi: “Ta không biết. . .” Sớm biết thì đã
không hỏi điều này rồi.
“Không có gì.” Nhậm Diệc mỉm cười nói:
“Chuyện đã qua lâu rồi, lúc ấy cả thôn đều bị nhấn chìm, chỉ có vài
người sống sót, mà lúc đó cha nuôi của ta không biết từ đâu đến, sau đó
thu nhận ta, đưa ta tới sơn cốc kia.”
Hắn nói rất nhẹ, nhưng Hạ Thiên vẫn cảm giác được nỗi cô đơn trong lời nói kia: “Vậy là cha nuôi đã dạy huynh dùng độc?”
Nhậm Diệc lắc đầu: “Không, là ta tự học, cha nuôi không biết dùng độc, ông
ấy chỉ dạy võ công cho ta, sau khi học hết võ công, bởi vì nhàm chán cho nên ta mới nghiên cứu về các loại độc.”
“Tự học sao? Huynh thật
lợi hại!” Hạ Thiên cảm thấy vô cùng bội phục, tự học thành tài! Không có ai dạy mà vẫn có thể học tốt như vậy, quả thực là thiên tài.
“Haha . . .” Nhậm Diệc cười, mắt phượng nhìn Hạ Thiên chăm chú, giọng nói
tràn ngập quyến rũ: “Thế nào? Tiểu Thiên Thiên cảm thấy ta rất lợi hại
sao?”
“Đúng vậy, rất lợi hại.” Hạ Thiên thành thật nói, nếu bắt
nàng phải tự học từ một mớ ngổn ngang chưa bao giờ nhìn thấy, nàng tình
nguyện ở nhà làm sâu gạo, hàng ngày hết ăn rồi lại nằm, có người bao
nuôi là một chuyện vô cùng hạnh phúc nha.
“Vậy tiểu Thiên Thiên
có thích ta hay không?” Nhậm Diệc từ từ nhích đến gần nàng, đôi mắt hoa
đào lóe lên tia sáng mị hoặc, trong nháy mắt trở nên phong tình vạn
chủng.
“Khụ khụ. . .” Hạ Thiên bị câu hỏi của hắn làm sặc, “Nhậm Diệc, huynh đừng có trêu ta . . . haha. . .”
Nhậm Diệc bất đắc dĩ thở dài, cái người này, rốt cuộc thì khi nào nàng mới có thể thật sự hiểu được tâm ý của hắn đây?
“Này, Nhậm Diệc.” Hạ Thiên đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó nhìn từ trên xuống dưới, bắt đầu đánh giá.
“Làm sao vậy? Làm gì mà nhìn ta ghê thế?” Nhậm Diệc sờ sờ mặt mình, trên mặt hắn dính cái gì sao?
“Đừng nhúc nhích!” Hạ Thiên kéo bàn tay đang định sờ lên mặt của hắn, sau đó ghé sát vào mặt Nhậm Diệc, cau mày quan sát.
Nhậm Diệc tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu Thiên Thiên, rốt cuộc là nàng đang làm gì vậy?”
Hạ Thiên chăm chú quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Nhậm Diệc: “Nhậm Diệc à
Nhậm Diệc, hôm nay ta mới phát hiện, huynh có vẻ giống một người. . . .”
“Hả? Giống ai?” Nhậm Diệc nghe nàng nói xong cũng mơ màng, trong lòng bỗng nổi lên nghi ngờ.
“Giống Ân Tử Dương!” Hạ Thiên nói ra đáp án một cách chắc chắn, sau đó còn gật đầu khẳng định: “Đúng rồi, huynh rất giống Ân Tử Dương!”
“. . . .” Nhậm Diệc nhìn nàng, xoa xoa mặt mình: “Nàng nói, ta giống Ân Tử Dương?”
“Đúng vậy!” Hạ Thiên cười nói: “Không nhìn kỹ thật sự là không biết, Tử Dương có một đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người, mặc dù huynh không có dáng
vẻ phong tình vạn chủng giống như Tử Dương, nhưng đôi mắt hoa đào này,
chính là thế này, cả thế này nữa, Ân Tử Dương có một cái nốt ruồi ở đây, huynh xem, huynh cũng có này.”
Nàng chỉ vào nốt ruồi nho nhỏ
không nhìn thấy rõ ở phía dưới vành tai của Nhậm Diệc, cười nói: “Xem
này, đúng rồi, lại nói, hai người thật sự có điểm giống nhau như vậy,
hôm nào ta dẫn huynh đi gặp hắn nhé?”
Nhậm Diệc thấp giọng cười
cười, hàng mi dài che phủ đôi mắt, cũng giấu đi cảm xúc thâm trầm của
hắn, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu, nói: “Được.”
“Haiz, quyết định như vậy đi, vừa hay sáng mai hắn sẽ tới đây, đến lúc đó ta giới thiệu để
hai người làm quen, nói không chừng kiếp trước hai người là huynh đệ
đấy!”
Hạ Thiên đắc ý cười hề hề nói, hoàn toàn không để ý một tia sáng vừa lóe lên trong đôi mắt hắn, đôi mắt có chút ẩm ướt.
“Cũng đã muộn rồi, nàng đi nghỉ đi.” Nhậm Diệc ngẩng đầu, nhìn trăng sáng đang treo nơi đỉnh đầu xa xa, nhẹ nhàng nói.
“Ừm, ta đi ngủ trước đây, kỳ thực, có một số việc không cần phải nghĩ nhiều
như vậy, nữ nhân thôi mà, chỉ cần huynh muốn là sẽ có, cần gì phải ủ rũ
không vui như vậy? Huynh đệ à, mỹ nữ trong thiên hạ nhiều vô số, đừng
dại dột treo cổ mình dưới một gốc cây!”
Hạ Thiên cười hì hì, ngáp dài nói: “Ta đi đây!”
Nàng phất phất tay rồi bước đi dứt khoát, để lại sau lưng Nhậm Diệc chỉ biết cười khổ.
Nha đầu này, nàng cho rằng dạo này tâm tình của hắn không tốt là vì không
theo đuổi được nữ nhân sao? Cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ như vậy.
Hắn cười, nâng mắt nhìn lên bầu trời xa xăm vô định, khóe mắt lại có chút
ẩm ướt, một giọt lệ trong suốt tựa như ánh sao bỗng lặng lẽ rơi, dường
như muốn bao phủ lên toàn bộ thế giới, bên tai lại như đang có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tựa như chiếc lông vũ cứ lẳng lặng quanh quẩn
trong đầu hắn.
“Haha, mau nhìn này, mau nhìn này, hai đứa nó không hổ là huynh đệ ruột, ngay cả nốt ruồi cũng giống nhau như đúc. . .”
“Nói bậy, cái này mà là nốt ruồi gì, theo trẫm thấy thì đó là một cái bớt, chỉ có điều hơi nhỏ mà thôi. . .”