Đọc truyện Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu! – Chương 140: Ấm áp
Hạ Thiên nằm trên cành cây tự lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không để ý bên dưới gốc cây có một bóng người đang từ từ đến gần.
“Làm sao đây, bây giờ ta vừa muốn trở về lại không dám trở về, nếu ta về thì Tiểu Phàm phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng mà, nếu ta không trở về thì sao? Ngôn Hoan cũng chẳng biết ta ở chỗ
này, nàng ấy thấy ta mất tích sẽ nghĩ là ta bị bắt cóc, nàng ấy. . . sẽ
suy sụp mất. . .”
“Hay là, nếu có thể thì mang Tiểu Phàm cùng trở về được không? Như vậy có ổn không? Có hy vọng này sao?”
“Nhưng mà, nếu ta mang Tiểu Phàm trở về thì đại thúc. . . phải làm sao bây giờ. . .”
Hạ Thiên bỗng dưng trầm mặc.
Mà bóng người đang đứng dưới gốc cây, lúc nghe thấy câu này cũng khựng
lại, khẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên đang thất thần nằm trên cành cây, môi
mỏng mím chặt trở nên trắng bệch, mang theo sự lạnh lùng sắc bén.
“Đại thúc. . . hình như rất thích Tiểu Phàm.” Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Thiên lại tiếp tục lẩm bẩm: “Nếu không nhìn thấy Tiểu Phàm thì chắc là hắn sẽ rất đau khổ.”
“Mà hình như Tiểu Phàm cũng rất thích nơi này, nơi này có cha của nó, có bà nội là thái hậu, có hoàng thượng là thúc thúc, còn có một đống hoàng tử ca ca. . . bọn họ đều thương Tiểu Phàm, nói
thẳng ra, người mong mình trở về nhất cũng chỉ có Ngôn Hoan. . .và đám
người trong ‘Hỏa Diễm Minh’ kia thôi.”
“Ôi, mấy tên kia cả ngày
chỉ biết đánh đánh giết giết, nếu Tiểu Phàm ở cùng với bọn họ lâu ngày
cũng sẽ học theo những thói xấu đó, ta không muốn Tiểu Phàm trở thành
đại ca xã hội đen đâu. . .”
“Làm sao bây giờ, thật là đau đầu mà, chẳng lẽ không có cách nào có thể vẹn toàn đôi bên sao?”
“Nếu đã thật sự muốn ta vĩnh viễn ở lại nơi này, sao không cho sét đánh bay
trí nhớ của ta đi, như vậy thì ta cũng không phải lo lắng đến cái này
cái nọ nữa.”
“Ghét, ta ghét ông trời, ta ghét đại thúc. . .” Hạ Thiên buồn bực hừ một tiếng, giọng nói có chút uể oải.
“Ghét ông trời thì ta có thể hiểu được, nhưng tại sao lại ghét đại thúc?”
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp có chút lạnh nhạt chợt vang lên.
Hạ Thiên nhất thời không ý thức đến chuyện đột nhiên xuất hiện một âm
thanh kỳ quái, nghe thấy vấn đề này, nàng bĩu môi, nói theo bản năng:
“Nếu không phải đại thúc làm chuyện đó với ta thì ta sẽ có Tiểu Phàm
sao? Nếu không có Tiểu Phàm thì ta cũng sẽ không phiền não như vậy, dĩ
nhiên là ta ghét đại thúc rồi. . .”
“Ồ? Xem ra đúng là lỗi của ta rồi.” Ân Tịch Ly thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại có chút buồn
cười, nha đầu này có lúc thật đáng yêu, bảy năm không gặp, nàng tuy trở
nên thành thục nhưng vẫn mang theo vẻ ngây thơ, trong sự ngây thơ đó lại có chút đại trí nhược ngu.* (ý là người tài có vẻ ngoài đần độn, giống câu ‘tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi í )
Nói nàng ngu ngốc thì nàng lại liên tiếp sử dụng mưu mô xảo quyệt khiến cho ngươi không thể chống đỡ được, cũng vô lực cầu xin tha thứ. Nói nàng
thông minh thì có lúc nàng lại ngu ngốc đến hết thuốc chữa, lần đầu tiên Ân Tịch Ly gặp phải cô gái như thế này, thật đúng là không biết phải
làm sao mà.
“Sao lại là lỗi của ngươi, rõ ràng là đại thúc . . .
A. . . Đại thúc, ngươi đến đây lúc nào?” Hạ Thiên rốt cuộc cũng hậu tri
hậu giác cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nghiêng người nhìn xuống
dưới, khóe môi giật giật, nhìn Ân Tịch Ly rồi cười ‘haha’ hai tiếng.
“Từ lúc nàng nói câu đầu tiên thì ta đã tới rồi.” Ân Tịch Ly tung người
nhảy lên, vững vàng đứng trên cành cây bên cạnh Hạ Thiên, nhìn dáng vẻ
như con rùa rụt đầu của nàng làm hắn cảm thấy buồn cười.
Hạ Thiên đỏ mặt, hậm hực nói: “Cái gì thế này. . . .Sao ngươi có thể nghe lén ta. . .”
“Ta nghe lén?” Ân Tịch Ly nhướng mày, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nàng:
“Nàng tự mình nhìn đi, ban ngày ban mặt, ta quang minh chính đại đứng đó nghe, là tại nàng không phát hiện ra thôi.”
“. . .” Hạ Thiên nhăn mặt, liếc hắn một cái: “Già mồm át lẽ phải!”
Ân Tịch Ly cười một tiếng, tâm tình có vẻ rất tốt, cũng không thèm so đo
với nàng, chỉ hỏi: “Sao lại ngồi đây một mình, không trở về phòng nghỉ
đi? Tiểu Phàm đâu?”
“Tiểu Phàm ngủ rồi.” Hạ Thiên đáp, cảm thấy có chút mất tự nhiên, nàng lật người lại rồi nhìn lên trời.
“Những lời nàng vừa nói, ta cũng nghe được.” Ân Tịch Ly nhìn nàng, chỉ lẳng
lặng nhìn nàng, ánh mắt sáng như sao, sáng đến lấp lánh: “Nàng thật sự
rất muốn về nhà sao?”
Ân Tịch Ly vẫn nhớ, lúc trước khi nàng say
rượu đã từng nói nhà nàng ở Thượng Hải, lúc ấy hắn còn cho rằng đó là
một viện khác của Hướng phủ, nhưng sau khi nàng mất tích, hắn hầu như đã lục tung khắp thiên hạ cũng chẳng tìm thấy cái nơi gọi là Thượng Hải,
hắn không khỏi cảm thấy nghi ngờ, nhà của nàng rốt cuộc là ở đâu?
Tại sao sau khi trở về thì lại rất khó để quay lại đây? Tại sao khi tới đây thì lại rất khó để quay trở về?
Hạ Thiên miễn cưỡng nâng mắt lên, nhìn hắn một chút rồi hỏi: “Nếu như bây
giờ, đại thúc ngươi đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, ngươi không biết
đường về nhà, đến chỗ đó, trong lòng ngươi biết rõ mình rất có thể sẽ
vĩnh viễn chết già ở nơi này, vậy đại thúc có muốn về nhà không?”
Ân Tịch Ly cụp mắt, từ từ suy nghĩ, nếu là như vậy. . . .
Không biết đường về nhà, cũng không biết nhà ở đâu, có thể là hắn cũng sẽ muốn trở về.
Ở biên cương chiến tranh cùng Hoằng Việt vài năm, mặc dù thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nhớ những ngày tháng ở kinh thành, nhưng ít ra thì hắn có thể
biết, chỉ cần thắng trận thì hắn có thể quay về.
Nhưng nếu biết
vĩnh viễn không thể quay về thì hắn sẽ nhớ mọi thứ ở nơi này, sẽ nhớ đến mẫu hậu, nhớ đến hoàng huynh, và nhớ cả. . . nàng và Tiểu Phàm.
Hạ Thiên thấy vẻ mặt của hắn như vậy thì cũng hiểu được đáp án trong lòng
hắn, nàng khẽ cười khổ một tiếng: “Bây giờ ta chính là như vậy, dù biết
rất rõ nhà của ta ở đâu, biết rất rõ người ta quan tâm nhất đang ở đâu,
thế nhưng ta không thể quay về, cho dù ta rất muốn trở về.”
“Nhưng mà nàng đã nói, nếu nàng trở về thì có thể sẽ không bao giờ. . . đến
kinh thành được nữa, nàng nỡ bỏ Tiểu Phàm sao?” Ân Tịch Ly liền vội vàng hỏi, nhưng vẫn còn một câu bị hắn giữ lại trong lòng.
Nàng nỡ bỏ ta sao?
“Cũng bởi vì không bỏ được nên mới thế.” Hạ Thiên buồn rầu nói: “Nhưng mà ta
sợ, bởi vì ta không biết mình tới đây như thế nào, cho nên ta cũng không biết sau này có thể trở về bất cứ lúc nào, có thể là ngày mai, có thể
là sang năm, cũng có thể là cả đời!”
“Nhà của nàng. . . rốt cuộc
là ở đâu?” Ân Tịch Ly chần chừ hỏi, hắn chưa từng nghe qua một chuyện
nào khó có thể tưởng tượng nổi như vậy, trong lòng hắn cảm thấy bất an.
“Ta đến từ không. . .” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Hạ Thiên đột ngột
ngừng lại, vội vàng lấy tay che miệng, không, không thể nói, nếu nàng
nói ra, chẳng may bị người ta coi là yêu quái thì phải làm sao bây giờ?
“Không? Là nơi nào?” Ân Tịch Ly nhíu mày, khó hiểu hỏi.
“Không có, không có. . .” Hạ Thiên vội vàng nói, lập tức nói lảng sang chuyện
khác: “Ah, ừm, đại thúc, thật ra thì ta có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi
ngươi. . .”
“Ừ, vấn đề gì? Hỏi đi!” Ân Tịch Ly rất thích nhìn cái vẻ mặt lấm la lấm lét như ăn trộm của nàng, khiến hắn cảm thấy Hạ Thiên ngây thơ như vậy rất đáng yêu, khiến hắn rất muốn mang nàng giấu đi,
không để cho người khác thấy.
“Khụ khụ, nhưng mà, cái vấn đề này
có chút. . . ầy, có chút riêng tư. . .” Hạ Thiên đảo mắt, dáng vẻ muốn
nói lại thôi, nhưng cái vấn đề này giấu ở trong lòng khiến cho nàng
nghẹn sắp hỏng rồi, nếu không làm rõ thì nàng nhất định sẽ mắc chứng u
buồn mất!
“Chuyện rất riêng tư sao?” Ánh mắt Ân Tịch Ly lóe lên,
giống như đã đoán được Hạ Thiên sắp hỏi vấn đề gì, hắn khẽ cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo của nàng, sau đó mỉm cười: “Chỉ cần nàng
muốn biết, cho dù bất cứ chuyện gì, nếu như ta biết thì nhất định ta sẽ
nói cho nàng.”
Hắn nói những lời này tựa như đang nói một lời cam kết, nặng nề đánh thẳng vào trong lòng Hạ Thiên, khiến tim nàng đập lỡ
một nhịp, cảm thấy đại thúc và nàng mà nói những lời này thì có chút
không thích hợp. Nhưng không thích hợp thế nào? Nàng cũng không biết có
chỗ nào không thích hợp, vậy nên nàng không thể làm gì khác hơn là đành
lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tới vấn đề này nữa.
“Ừm, vậy ta hỏi. . .” Hạ Thiên lấy hết dũng khí, trong lòng đang cố gắng khích lệ bản
thân, hỏi đi hỏi đi, đại thúc đã nói chỉ cần nàng hỏi thì hắn nhất định
sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (*), hỏi đi hỏi đi. . .
(*) không biết thì sẽ không nói, nếu biết thì sẽ nói toàn bộ.
“Ừ, hỏi đi.” Ân Tịch Ly dùng ánh mắt khích lệ nàng, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười trộm.
“Ta thật sự hỏi đấy. . .”
“Ừ, ta đang nghe đây.”
“Ta chính là muốn hỏi, ừm. . . cái đó. . .”
“Cái nào?”
“Khụ, chính là cái. . . ta, ta. . .”
“Rốt cuộc là cái nào? Nàng làm sao?”
“Quên đi, coi như ta chưa nói gì. . .” Hạ Thiên hoàn toàn biến thành con rùa
đen rụt cổ, thật sự là không thể hỏi ra miệng mà, không phải là da mặt
nàng mỏng mà là vì cái vấn đề này thật sự thẹn thùng nha. . . .
Ân Tịch Ly suýt chút nữa bị nàng đánh bại, trên trán xuất hiện ba vạch
đen, hắn cắn răng nghiến lợi, bắt chước Tiểu Phàm dùng vẻ mặt khinh bỉ
xem thường nhìn nàng, nói: “Khó trách Tiểu Phàm nói nàng. . .”
“Tiểu Phàm? Nó nói ta cái gì?”
“Nói nàng nhát gan!”
“Mẹ nó! Thằng nhóc thúi kia chán sống rồi phải không? Dám nói ta nhát gan?”
Hạ Thiên tức giận! Chỉ một ngón tay lên trời, quát: “Uổng công lão nương
đã nuôi nó nhiều năm như vậy, nó lại dám nói lão nương nhát gan! %$#@#@. . .”
Một tràng từ ngữ thô tục từ trong miệng nàng phun ra ngoài, nhưng cũng không giống như là đang mắng người mà là đang thầm mắng
chính mình mệnh khổ.
“Nếu nàng không nhát gan, vậy tại sao không dám hỏi?” Ân Tịch Ly cố ý kích nàng.
“Ai nói ta không dám hỏi? Lão nương hỏi cho ngươi xem!” Hạ Thiên là một
người nôn nóng và không có tính kiên nhẫn, nàng không chịu nổi phép
khích tướng của người khác, chỉ cần một kích là sẽ bùng nổ.
“Nàng hỏi đi, hỏi đi nha!” Ân Tịch Ly cũng tiếp lời nàng, chính là muốn ép
nàng hỏi ra, dáng vẻ đó cứ như đứa trẻ đang muốn ăn kẹo nhưng lại không
được ăn vậy.