Đọc truyện Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu! – Chương 137: Rốt cuộc là nàng đã sinh ra đứa con thế nào vậy?
Sau khi từ Lê viện trở lại, vừa mới bước vào Ly vương phủ nàng đã bị con trai bảo bối ‘oanh tạc’ cho một trận.
Hạ Thiên có chút xấu hổ, nàng suýt chút nữa đã quên mất là mình lén lút chạy ra ngoài, lén lút ra ngoài còn chưa tính, lại còn làm mất hai xâu mứt quả định đem về để hối lộ con trai bảo bối.
Đều tại Ân Dã Thần, nếu không phải tại hắn thì làm sao nàng bị mất hai xâu mứt quả cơ chứ?
Chẳng qua là sau cuộc nói chuyện ở Lê viện, oán giận trong lòng nàng đã vơi đi không ít, hóa ra, có thể trút hết những tâm sự trong lòng mình thì cảm giác lại tốt hơn nhiều như vậy.
Nàng không nhịn được mà thả lỏng nằm trên giường, cảm thấy có lẽ tối nay mình sẽ ngủ ngon rồi, có thể mơ một giấc mơ đẹp được rồi.
Vậy mà nàng vừa mới nằm xuống, một cảm giác nặng trịch bỗng chốc đè lên người nàng.
“Ui da!” Hạ Thiên hét toáng lên một tiếng: “Tiểu tử thúi, con có biết là mình rất nặng hay không, mau xuống đi!”
Tiểu Phàm lắc lắc người, ôm chặt mẫu thân không chịu buông tay, mặt nhỏ xinh xắn có chút buồn bã, ủy khuất nói: “Mẫu thân, người thật hư, lại dám lén lút ra ngoài chơi. . . .”
“Khụ.” Nghe thấy con trai tố cáo mình, nàng lại cảm thấy thật có lỗi: “Cái đó, mẫu thân không phải là lén lút chạy ra ngoài chơi, mà là giúp con thăm dò đường xá, con nghĩ xem, mẫu thân cũng có chút quen thuộc đối với kinh thành này, sau này có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho con nha, con muốn đi đâu chơi, muốn biết chỗ nào có trò vui gì thì mẫu thân cũng có thể dẫn con đi nha, con có muốn đi không?”
Tiểu Phàm sao có thể lại dễ dàng bị mẹ ruột của mình lừa giống như lúc trước? Cái miệng nhỏ nhắn lập tức bĩu ra: “Người ta mời nhiều đại phu tới đây để chữa bệnh cho mẹ, mẹ lại lén lút trốn con mà đi, ô ô, có phải là mẹ chuẩn bị thăm dò địa thế, chờ Tiểu Phàm và phụ vương ở cùng một chỗ rồi sẽ lén lút bỏ trốn phải không?”
Hả? Sao Tiểu Phàm lại có cái ý nghĩ như vậy? Chẳng lẽ gần đây mình biểu hiện quá mức thương tâm hay sao? Trong lòng Hạ Thiên cảm thấy vô cùng áy náy, vội vàng ôm lấy con trai mình, mạnh mẽ hôn bé một cái, để trên mặt bé dính một bãi nước miếng to đùng: “Tại sao lại có thể như vậy được? Tiểu Phàm, con xem con lại suy nghĩ lung tung rồi! Nếu mẹ rời khỏi đây thì có thể đi đâu?”
“Khó nói lắm, nếu mẹ và sư phụ cùng nhau bỏ trốn thì phải làm sao bây giờ?” Tiểu Phàm oán thầm ở trong lòng, trên mặt vẫn phải giả vờ ra vẻ đáng thương: “Vậy mẹ phải đáp ứng, sau này có ra ngoài chơi thì cũng phải mang con theo, cho dù phải đi thì chúng ta cùng đi, xem xem ở đây có thứ gì đáng giá thì mang đi.” ( =)) )
“Ừ, dĩ nhiên rồi, con không đi với mẹ thì ai đi với mẹ bây giờ, nếu không ở đây được nữa thì chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn.”
“Thật không? Đây là chính miệng mẹ nói đấy nhé!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phàm sáng lên, vội vàng muốn xác nhận lời nói của nàng.
“Dĩ nhiên, một lời đã nói, tứ mã nan truy!” Hạ Thiên thề son sắt.
“Được, vậy mẹ ký vào đây đi!” Tiểu Phàm rời khỏi ngực nàng, dáng vẻ đáng thương vừa rồi đã bay đi đâu mất, lại móc từ trong ngực ra một tờ giấy tuyên đã nhăn nhúm đưa đến trước mặt Hạ Thiên: “Mẹ xem, người ta đã viết xong rồi, người lớn các người thường hay lật lọng, con cũng bởi vì đề phòng nên mới viết giấy cam kết, nếu mẹ đã đáp ứng thì hãy ký lên đây đi!”
Hạ Thiên nhìn tờ giấy cam kết, khóe miệng co giật một hồi, con trai bảo bối của nàng gần đây diễn xuất càng lúc càng trở nên cực kỳ tốt rồi, giấy cam kết cũng đã viết xong, vậy mà còn trở về trước mặt nàng ra vẻ đáng thương, từng bước từng bước dụ dỗ nàng cắn câu, Hạ Thiên đơ người, rốt cuộc là nàng đã sinh ra đứa con thế nào vậy?
“Mẫu thân, rốt cuộc là có ký hay không?” Thấy mẹ mình sững sờ, Tiểu Phàm vội vàng thúc giục.
“Tiểu tử thúi, lại bị con lừa rồi!” Hạ Thiên mắng một câu, trong lòng lại có chút hối hận, tại sao nàng lại dạy nó kiến thức hiện đại về ba chương hiến pháp và giấy cam kết cơ chứ?
Nàng hối hận! Hối hận rồi!
Sau khi ký xong, Tiểu Phàm hài lòng nhét giấy vào trong ngực, phủi mông một cái rồi cười hớn hở: “Mẫu thân, hôm nay chơi có vui không?”
“Ừ, dĩ nhiên là vui rồi!” Hạ Thiên không chút nghĩ ngợi nói.
“Gạt người!” Tiểu Phàm hừ lạnh.
“Cái gì? Ta lừa con làm gì?”
“Con nghe sư phụ nói, hôm nay mẹ gặp phải tên nam nhân kia!”
“Hả? Ai?” Hạ Thiên nhất thời không hiểu bé đang nói ai.
“Chính là cái người khốn kiếp kia!” Mặt nhỏ của Tiểu Phàm trở nên lạnh lẽo, cái dáng vẻ tức giận này trông có vài phần rất giống Ân Tịch Ly: “Mẹ còn tát hắn một bạt tai!”
Trong lòng bé còn rất hài lòng, một bạt tai này thật xứng đáng, đánh rất tốt!
Hạ Thiên sửng sốt, bĩu bĩu môi: “Nhậm Diệc cũng lắm mồm thật đấy!”
“Mẹ không được mắng sư phụ!” Tiểu Phàm trừng mắt nhìn nàng, sư phụ là mật thám tốt nhất của bé, luôn luôn giúp bé giám sát mọi hành vi cử chỉ của mẫu thân mình.
“Ta muốn mắng thì cứ mắng!” Hạ Thiên trừng mắt lại với bé: “Chuyện gì cũng không giữ mồm giữ miệng, lắm chuyện!”
“Mẫu thân thúi, mẹ ngồi đây mắng sư phụ thì sau này đừng hòng lén chạy ra ngoài chơi nữa, con sẽ nói sư phụ không dẫn mẹ ra nữa!”
“. . .” TMD, uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Hạ Thiên tức giận rồi!
Thế nhưng dưới dâm uy (*) của con trai mình, Hạ Thiên không thể làm gì khác hơn là căm hận cắn răng, khuất phục.
(*) dâm uy: lạm dụng quyền uy.
“Nói đi, tên nam nhân khốn kiếp kia dẫn mẹ đến nơi nào, nói cái gì, làm cái gì, chạm vào chỗ nào của mẹ rồi?” Tiểu Phàm tựa như một tên cai ngục, hỏi chi li cặn kẽ từng vấn đề.
Chỉ thiếu điều không hỏi ‘lúc nào thì dẫn mẹ đi, hai người nói chuyện hết mấy canh giờ’ v.v… mà thôi.
Hạ Thiên nặng nề thở dài, không thể làm gì khác hơn là thành thật khai báo: “Hắn mang ta tới Lê viện, nói xin lỗi với ta, nói rằng hắn đã hối hận, còn khóc rống lên, nước mắt đầm đìa bảo là sau này không dám nữa, quỳ xuống cầu xin ta tha thứ cho hắn, chẳng qua là lòng ta đã quyết, nói không tha thứ thì nhất định không tha thứ, lúc sau hắn lại còn nói vì muốn bù đắp cho ta nên muốn đưa cho ta mười vạn lượng hoàng kim. . . .”
“Mẹ nói thật không?” Tiểu Phàm rõ ràng là không tin, bé không cách nào tưởng tượng được một người lãnh khốc như Ân Dã Thần lại có thể quỳ xuống trước mặt mẫu thân, nước mắt đầm đìa, khổ sở cầu xin tha thứ như vậy. . . . .
“Đương nhiên là thật!” Hạ Thiên nhướng mày: “Con cũng biết ta ngay cả việc cho hắn một cái bạt tai cũng dám làm, vậy thì mắc gì phải lừa gạt con?”
“Vậy mẹ có lấy mười vạn lượng hoàng kim không?” Đây mới là mấu chốt quan trọng mà bé để ý.
“. . . Không có.”
“Tại sao mẹ lại không lấy? Mười vạn lượng lận đó!”
“. . . . .”
“Mẹ nói tiếp đi, hắn còn làm gì nữa?” Tiểu Phàm lại tiếp tục hỏi.
“Hắn ấy à, đơn giản là thật quá đáng! Nếu chỉ sờ tay nhỏ của mẫu thân, sờ eo nhỏ của mẫu thân, sờ mặt nhỏ của mẫu thân thì thôi đi, lại còn ghê tởm nói với ta là ‘Tiểu Thiên, nàng có biết là ta yêu nàng nhiều lắm không? Bảy năm qua ta đều nhớ tới nàng, ngay cả nằm mơ cũng thấy nàng, tại sao nàng lại không đến gặp ta. . .’ ”
“Được rồi, không cần nói cái này.” Tiểu Phàm run rẩy, cả người nổi da gà, bé không tin cái người lãnh khốc đó mà lại nói ra mấy lời như vậy đâu, nhất định là mẹ của mình lại tự luyến nữa rồi.
“Hắn thật sự sờ tay của mẹ, sờ eo của mẹ, sờ mặt của mẹ sao?” Đây mới là vấn đề bé quan tâm.
“Dĩ nhiên, mẹ của con dáng dấp như hoa như ngọc, nam nhân nào mà không thích? Hắn còn nói, chỉ cần cho hắn sờ một cái thì hắn sẽ cho ta ngân phiếu một trăm lượng, sờ hai cái thì hai trăm lượng. . . .”
“Vậy mẹ có lấy ngân phiếu không?”
“Nói bậy, mẹ của con làm sao có thể hạ mình làm cái chuyện bán thân để đổi lấy tiền đó được? Ta cũng không phải đến từ kỹ viện, sao có thể để cho người ta sờ soạng rồi đổi lấy tiền!”
“Vậy ý của mẹ là, mẹ để cho hắn sờ miễn phí?”
“. . . .”
Hạ Thiên im lặng, thật sự im lặng, hoàn toàn không biết tư tưởng con trai bảo bối của mình thành lập như thế nào.
Tiểu Phàm đã có được đáp án, khuôn mặt nhỏ rét lạnh, xoay người đi ra ngoài.
Hạ Thiên gọi với theo: “Tiểu Phàm, con đi đâu đấy?”
“Đi thu tiền!”
“Hả?”
“Không thể để cho hắn sờ miễn phí được!”
“Hả hả??”
“Trước khi thu tiền, con sẽ để cho hắn sờ thêm một lần nữa, quang minh chính đại nói, lần này thu tiền hắn sờ con!”
“. . . .” Dưới chân Hạ Thiên lảo đảo một cái, sau đó cố gắng trở về giường, lập tức ngất xỉu.
Trời ạ, ai nói cho nàng biết, đây rốt cuộc có phải là con trai của nàng không, sao hành động của nó lại trở nên quái dị như vậy chứ!
Tiểu Phàm đằng đằng sát khí bỏ đi, Hạ Thiên cũng không quan tâm bé có thật sự là đến tìm Ân Dã Thần đòi tiền hay không, nàng ngã quỵ trên giường, trơ mắt nhìn trần nhà, ngẩn người.
Ngủ cũng không ngủ được, nàng bò dậy, thế nhưng lại chẳng biết làm gì bây giờ.
Chợt nhớ tới hành động kỳ quái của Nhậm Diệc lúc đó, nàng không khỏi thầm nghĩ, Nhậm Diệc và Hướng thừa tướng. . . . có quan hệ gì sao?
Chẳng lẽ là ân nhân cứu mạng của Nhậm Diệc ngày trước? Hay hắn là đệ tử, hay là con trai của Hướng thừa tướng?
“Xì ——” Hạ Thiên bật cười tự giễu, nàng bị cái ý nghĩ vớ vẩn của mình làm cho tức cười, ngẫm nghĩ một chút, nàng thật sự muốn biết, thế nhưng nếu đi hỏi trực tiếp Nhậm Diệc thì cũng không được, nếu hắn không muốn để cho mình biết thì cho dù nàng có hỏi nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Tính toán một chút, nàng dứt khoát đứng bật dậy, quyết định đi thăm dò một chút, xem có thể moi móc được một ít tin tức gì từ trong miệng của Nhậm Diệc hay không!
Vậy mà sự thật lúc nào cũng không chiều theo ý người, khi nàng vừa đứng dậy thì ngoài cửa bỗng truyền tới giọng nói của nha hoàn: “Phu nhân, ngài có trong đó không?”
Hạ Thiên nhức đầu rên rỉ một tiếng: “Ta nói này, đừng có gọi ta là phu nhân! Ta không phải là phu nhân của mấy người!”
Mẹ nó! Đây là chuyện gì nha? Ai nói giúp đại thúc sinh con thì phải trở thành vợ của hắn? Nàng vẫn còn độc thân! Độc thân đó!
Tiểu nha hoàn bị Hạ Thiên quát một tiếng, không dám cãi lại, thật ra thì trong lòng nàng cũng vô cùng ủy khuất, Ly vương điện hạ vốn muốn cưới Hạ Thiên làm vương phi, thế nhưng Hạ Thiên lại cự tuyệt điều này trước mặt hoàng thượng, Ân Tịch Ly cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là yêu cầu bọn họ gọi Hạ Thiên là phu nhân, thế nhưng Hạ Thiên lại không vui, dường như lần nào cũng phải nói lại một hai câu khiến đám nha hoàn bọn họ thật sự ủy khuất nha.
Hạ Thiên cũng biết bọn họ khó xử, so sánh nàng và Ly vương điện hạ thì đương nhiên là bọn họ sẽ nghe lời của đại thúc, vì vậy nàng không thể làm gì khác hơn là day day thái dương hỏi: “Làm sao? Tìm ta có chuyện gì?”
“Thưa phu nhân, Liên phi nương nương cho người truyền lời tới, nhắn phu nhân đến Liên viện để bái phỏng. . . .”
“Bái phỏng? Liên phi?” Hạ Thiên đột nhiên nhớ tới trong Liên viện còn có một nữ nhân tên là Liên Tĩnh, lúc đầu nàng ta còn tát mình, sau lại bị mình hạ thuốc, rơi vào nhà xí, bây giờ làm sao lại còn phái người tới gọi mình qua bái phỏng?
Chẳng lẽ muốn phủ đầu ra oai với mình sao?