Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 13: Tam ca rất ghét nữ nhân!


Đọc truyện Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu! – Chương 13: Tam ca rất ghét nữ nhân!

Ba tháng sau.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ, đất đai được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.

Hạ Thiên vẫn như cũ bày quầy ở trên đường, chẳng qua là gần đây buôn bán so với trước kia tốt hơn nhiều, số thuốc nàng mang đến từ hiện đại cũng bán gần hết rồi, vì vậy mấy ngày nay sau khi dọn quán, nàng lại có thêm một công việc, đó là tự mình chế thuốc!

Chế thuốc? Mới nghe qua tưởng chừng rất khó, thế nhưng nàng luôn đem toàn bộ quá trình tiến hành một cách đơn giản nhất, như vậy vừa có thể duy trì được công việc bán thuốc, vừa có thể giúp cho tài nguyên của Đảng và nhà nước được tiếp tục phát triển.

Hạ Thiên cảm thán ở trong lòng, nàng quả thật là một người yêu nước biết bao nhiêu, dù đã xuyên đến cổ đại này mà vẫn không quên nhớ về Đảng và quốc gia, ông nội mà biết được thì nhất định là sẽ rất vui mừng.

Thật ra cái gọi là chế thuốc cũng rất đơn giản, chỉ là đến tiệm thuốc mua một chút thuốc bổ, sau đó đem sao lên, cuối cùng, đem chỗ thuốc đó vo lại thành viên, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.


Thuốc chỉ cần có nước là uống được, cũng giống như thuốc tây ở hiện đại, đỡ phải chịu đựng những loại thuốc Đông y vừa thối lại vừa khó uống, cứ như vậy, Hạ Thiên buôn bán càng ngày càng phát đạt, nàng cũng dự định để dành một chút vốn, sau đó sẽ mở một tiệm thuốc, đỡ phải ngày ngày bôn ba ở bên ngoài.

“Đây, thuốc của ngài, đi thong thả!” Sau khi nhiệt tình tiễn một vị khách, Hạ Thiên quan sát sắc trời, quyết định hôm nay dọn quán sớm một chút.

“Cái kia. . . . . .”

Đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất nhỏ từ bên cạnh truyền đến, một vị thiếu gia toàn thân cẩm y hoa phục, trên tay cầm một chiếc quạt che trước mặt, đang lấm la lấm lét từ từ bước qua.

Hạ Thiên không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy người này có chút quen mắt, vội vàng hô lên: “Công tử? Đến mua thuốc à?”

“Không phải, không phải.” Vị thiếu gia kia tiến đến gần, thò tay vào trong túi áo, móc ra hai ba hộp “Kim kê thận bảo” đặt ở trước mặt Hạ Thiên.


“Lần trước ta mua cái này ở chỗ ngươi. . . .chính là cái này, vô dụng a. . . . . .”

“Vô dụng? Không thể nào!”

“Thật đấy thật đấy!” Vị thiếu gia nâng cây quạt lên một chút, lộ ra đôi mắt to tròn đen nhánh: “Mặc dù chữ viết ở trên cái hộp kia có chút kỳ quái, nhưng ta vẫn có thể hiểu được, ta làm theo y như cái cách ghi ở trên đó, đem cho Tam ca uống, nhưng sau khi Tam ca uống xong cũng không thấy có hiệu quả. . . . .”

“Cho Tam ca của ngươi uống?” Đôi con ngươi của Hạ Thiên đảo qua đảo lại hai vòng, đột nhiên nhớ lại gã nam nhân cực kỳ lãnh khốc mấy tháng trước, nàng vỗ mạnh vào đầu một cái, thì ra là bọn họ.

“Đúng vậy, ta đã cho Tam ca uống hết một hộp rồi, nhưng Tam ca đối với mấy vị cô nương vẫn không hề có một chút cảm giác nào, ngươi nói xem, phải làm sao bây giờ?”

“Thì ra là vậy!” Hạ Thiên làm như thật, nâng tay vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi không chút râu ria, trầm ngâm nói: “Ngươi nói một chút cho ta xem, Tam ca của ngươi rốt cuộc là bệnh tình như thế nào?”

Nhắc tới bệnh tình của Tam ca, hai hàng lông mi của vị thiếu gia nhíu lại một chỗ: “Chuyện là thế này, Tam ca cực kỳ chán ghét nữ nhân. . . . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.