Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 127: Tương phùng


Đọc truyện Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu! – Chương 127: Tương phùng

“Điện hạ, đã đến kinh thành rồi!” Giọng nói của Lưu Viễn từ xa vọng đến, mang theo sự vui
mừng và gấp gáp mong mỏi muốn lập tức trở về nhà.

Suốt chặng đường này, mặc dù lộ trình không chậm, nhưng dẫu sao thì cũng có rất nhiều ngựa, vậy nên vốn dĩ là chỉ cần nửa tháng, rốt cuộc lại
phải mất hơn một tháng mới về đến kinh thành, bây giờ thì hồn phách của
hắn đã sớm bay về quê nhà, trở về bên cạnh thê tử và mẫu thân rồi.

“Trời ơi, rốt cuộc cũng đã đến rồi. . . . .” Hạ Thiên cảm thán một câu,
suốt một tháng trời ròng rã bôn ba ở trên xe ngựa, hại nàng bây giờ đặt
chân xuống đất cứ có cảm giác chao đảo.

Mặc dù xe ngựa rất lớn, rất thoải mái, nhưng mà. . . . . .

Cho dù là ai thì cũng không thể nào chịu nổi phải ngồi lắc lư trên xe ngựa liên tục suốt một tháng trời.

Ân Tịch Ly khẽ cười một tiếng, sau đó tung người nhảy xuống ngựa, thân
thể thon dài vút trên không trung, xẹt qua một tia sáng, đứng trước
thiên quân vạn mã với khí thế cao ngạo đến kinh người: “Truyền lệnh ta,
tất cả xuống ngựa, xếp thành hàng, tiến vào quân doanh!”

“Rõ!” Vạn quân đồng thanh đáp, âm thanh từng chữ, từng chữ âm vang đều đặn nghiêm túc, vạn người như một.

Cổng thành cao sừng sững đã dần hiện ra trước mắt, cả một đội quân trở
về dưới âm thanh vang dội của khúc ca khải hoàn, đến cả vẻ mừng rỡ cũng
hiện rõ trên khuôn mặt của mỗi người.

Đằng sau cổng thành, nơi tượng trưng cho sự phồn hoa và uy nghiêm, ba
con tuấn mã đang xếp thành hàng, ánh mặt trời phủ lên vai ba người đang
ngồi trên lưng ngựa, bọn họ đều mỉm cười vẫy tay về phía vạn quân.

“Là Tam hoàng tử, Thất hoàng tử và Binh Bộ Thượng Thư đại nhân!” Giọng
nói của Lưu Viễn truyền tới tràn ngập sự hưng phấn : “Bọn họ tới nghênh
đón điện hạ trở về!”

Ân Tịch Ly nghe thấy lời nói của hắn liền quay đầu lại nhìn, đột nhiên
cất tiếng cười sang sảng: “Đúng vậy, Bổn vương, đã trở về!”

Bên trong xe ngựa, lúc nghe thấy một câu ‘Tam hoàng tử’ từ trong miệng
của Lưu Viễn, toàn thân Hạ Thiên khẽ run lên, đôi mắt có chút mờ mịt,
nàng lặng lẽ vén rèm ngựa lên một chút rồi nhìn về phía cổng thành.


Một vạt áo dài màu xanh nhạt khẽ tung bay, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho
bầu không khí xung quanh hắn cũng trở nên áp lực đến cực điểm, cái người lúc nào cũng tản ra một hơi thở nguy hiểm đến kinh người, bộ dáng vẫn y hệt như bảy năm về trước, lúc này lại đang đứng cách nàng không xa.

Người con trai này. . . .sự dịu dàng của hắn đã từng khiến nàng vừa lo
lắng vừa hoài nghi, hơi thở này đã từng vì nàng mà thu liễm, trở nên dịu dàng, chỉ vì muốn cho nàng học tập lễ nghi, để sau này trở thành vương
phi của hắn. Người con trai này, bởi vì không cẩn thận, khiến nàng bị
thương, sẽ đặc biệt vì nàng mà nhẹ nhàng bôi thuốc, vì nàng mà chấp nhận nói lời xin lỗi. Tất cả những điều này, đã từng khiến cho tim nàng lỗi
nhịp, khiến nàng cảm thấy, thật ra gả cho hắn cũng không phải là chuyện
gì xấu. Giờ phút này, khoảnh khắc này, lại đang ở cách nàng không quá
trăm thước.

Trong lòng Hạ Thiên đột nhiên khẽ run lên, không rõ là hận, là kích động, hay là hoang mang.

“Mẫu thân?” Tiểu Phàm kéo kéo vạt áo của nàng, bàn tay vỗ về sau lưng
như muốn trấn an: “Mẫu thân đừng sợ, đã có Tiểu Phàm ở đây rồi!”

Khóe mắt nàng nóng lên, khẽ gật đầu: “Ừ, ta biết mà!”

Bên dưới cổng thành, Ân Tử Dương đã thu lại vẻ ngây thơ, trên khuôn mặt
yêu nghiệt lộ ra vẻ hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tam ca, hoàng
thúc đã trở về!”

“Ừ!” Ân Dã Thần ‘ừ’ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững, đôi mắt lại có thêm mấy phần nhu hòa hiếm thấy.

“Ly vương điện hạ chính là phúc tinh của vương triều Vũ Trinh, lần này
đánh bại Hoằng Việt quốc, đem lại sự thái bình cho thiên hạ, cho bá tánh muôn dân, thật đúng là một điều may mắn của Vũ Trinh ta!” Binh Bộ
Thượng Thư – Minh Cách vuốt ve chòm râu, vui vẻ cười híp mắt.

“Ơ, sao lại có thêm một cỗ xe ngựa nhỉ?” Ân Tử Dương tò mò chỉ vào một cỗ xe ngựa xa hoa, kỳ quái nói.

Trong quân doanh, mọi người đều cưỡi ngựa, sao bây giờ lại có xe ngựa ở đây?

“Chắc là có ai đó bị thương.” Ân Dã Thần nói: “Hoàng thúc là người có
tấm lòng nhân hậu, chắc là muốn đem người của mình về kinh thành để chữa trị.” Chợt, hắn quay đầu nhìn lại: “Thái y có đi cùng chúng ta không?”

Ân Tử Dương cười nói: “Đương nhiên là có, lần xuất chinh năm đó, hoàng
thúc không mang theo thái ý, vậy nên sáng sớm nay, mấy vị thái y đã
chuẩn bị chu đáo hết rồi!”


Ân Dã Thần gật đầu hài lòng: “Đi thôi, lên đón hoàng thúc nào!”

Ba người xuống ngựa, đi bộ đến bên cạnh Ân Tịch Ly, Ân Tử Dương và Ân Dã Thần khom người hành lễ: “Hoan nghênh hoàng thúc chiến thắng trở về!”

“Hạ quan xin được ra mắt Ly vương điện hạ, hoan nghênh Ly vương điện hạ
chiến thắng trở về!” Minh Cách đại nhân hạ mình chào đón.

“Haha, không cần đa lễ!” Ân Tịch Ly vung tay áo, giọng nói vang lên vô
cùng mạnh mẽ, ánh mắt lại mang theo một chút nhu hòa hiếm thấy.

Hắn khẽ mỉm cười nhìn Ân Tử Dương: “Ba năm không gặp, quả thật là lớn lên không ít!”

Ân Tử Dương hơi đỏ mặt, xấu hổ cười cười: “Hoàng thúc, đây là đâu. . .”

“Haha.” Ân Tịch Ly cười sảng lảng, sau đó quay đầu nhìn sang cỗ xe ngựa, giọng nói lại trở nên dịu dàng: “Tiểu Phàm, sao hai người còn chưa
xuống?”

Ân Tử Dương tò mò hỏi: “Hoàng thúc, ai đang ở trong xe vậy?”

Ân Dã Thần và Minh Cách cũng tò mò quay đầu nhìn, vốn tưởng rằng trong
xe là người nào đó bị thương, được Ly vương đặc biệt mang về để trị
thương, nhưng rốt cuộc lại không phải vậy, vậy bên trong cỗ xe ngựa kia
là ai?

Không đợi Ân Tịch Ly đáp lời, bên trong xe ngựa lại truyền đến một giọng nói lảnh lót dễ nghe: “Phụ vương, mẫu thân đã ngủ rồi, ngủ rất say,
Tiểu Phàm không muốn đánh thức mẫu thân.”

Một tiếng ‘Phụ vương’ này khiến cho hai vị hoàng tử ra nghênh đón Ly vương điện hạ phải trố mắt nhìn nhau.

Giọng nói bên trong xe ngựa hình như là của một bé trai, đã thế lại còn gọi hoàng thúc là ‘Phụ vương’?

Ân Tử Dương há hốc mồm, hoàng thúc có con trai từ khi nào vậy? Sao bọn
họ lại không biết? Chẳng phải mấy năm qua, trắc phi Liên Tĩnh không sinh con được sao? Ngoài trắc phi Liên Tĩnh thì hình như hoàng thúc không có phi tử nào khác nữa mà?

Chẳng lẽ, mấy năm chinh chiến ở bên ngoài, hoàng thúc lại yêu thương cô
gái nào khác, mà cô gái đó còn sinh ra một bé trai, vậy nên bây giờ

hoàng thúc mới đem bọn họ trở về?

Ánh mắt của Ân Dã Thần lóe lên, tựa như cũng đem lòng nghi ngờ giống Ân Tử Dương vậy.

“Ngủ rồi sao?” Đôi mắt của Ân Tịch Ly lóe lên tia sáng, mới vừa rồi vẫn
còn hoạt bát sôi nổi như vậy, sao có thể ngủ nhanh như thế? Hắn quay
đầu, liếc mắt nhìn Ân Dã Thần, chẳng lẽ bởi vì có Dã Thần ở đây sao?

Trầm ngâm một lát, hắn cất giọng nói: “Vậy hãy để cho nàng ngủ thêm chút nữa, Tiểu Phàm, con xuống đây, phụ vương dẫn con gặp mặt mấy vị ca ca.”

“Vâng thưa phụ vương!”

Giọng nói từ bên trong xe ngựa truyền đến, chỉ trong chốc lát, một bé
trai khoảng chừng năm sáu tuổi khẽ vén rèm xe ngựa, nhẹ nhàng chui ra,
một thân quần áo nhạt màu, đôi con ngươi trong veo ngời sáng, hàng mi
dài tựa như chiếc quạt, đôi lông mày hẹp dài mang theo khí chất anh
tuấn, ánh mắt sáng như sao.

Khoảnh khắc bé từ trong xe ngựa bước ra, đám người Ân Tử Dương và Ân Dã
Thần đều trở nên ngây người, đứa bé xinh đẹp này giống y hệt hoàng thúc, tuyệt đối là con trai của hoàng thúc, chắc chắn không sai!

Tiểu Phàm khéo léo bước đến bên cạnh Ân Tịch Ly, lặng lẽ đánh giá đám
người xung quanh mình vẫn còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc, bé không nói lời nào, chờ đợi phụ vương giới thiệu giúp mình.

Ân Tịch Ly trông thấy đám người đang thất thần nhìn con trai mình, khóe
môi không nhìn được mà khẽ giương lên, trong lòng lại có chút đắc ý, ôm
lấy Tiểu Phàm nói: “Đây là Tam hoàng tử Ân Dã Thần, đây là Thất hoàng tử Ân Tử Dương, sau này nhìn thấy bọn họ, con phải gọi là Tam ca và Thất
ca, biết chưa?”

Đôi con ngươi to tròn xinh đẹp của Tiểu Phàm dần ngưng trọng, nhìn Ân Dã Thần nhiều thêm vài lần, Ân Dã Thần, đây chính là cái tên nam nhân khốn kiếp mà mẫu thân đã từng nói sao?

Thì ra, hắn còn là anh họ của mình. . . . .

Tốt lắm, bé sẽ nhớ kỹ! Sau khi ghi tạc bộ dạng của Ân Dã Thần vào trong
đầu, Tiểu Phàm nhìn bọn họ cười ngọt ngào, giọng nói ngây thơ động lòng
người: “Xin chào, Tam ca, Thất ca, đệ tên là Tiểu Phàm!”

Ân Tử Dương ngây ngốc hồi lâu, rốt cuộc cũng hồi thần, nhìn Tiểu Phàm,
trong ánh mắt ngập tràn sự kinh ngạc: “Ách. . . .Hoàng thúc, ngài. . . . .”

“Tiểu Phàm chính là con trai ta!” Ân Tịch Ly không chút do dự nói: “Tiểu Phàm mới tới kinh thành, cái gì cũng không biết, nếu ngươi rảnh rỗi thì hãy tới Ly vương phủ nhiều một chút để chơi với Tiểu Phàm.”

“Ừm. . . .Được. . . .Được. . . .” Ân Tử Dương lắp bắp trả lời, trong lòng lại cảm giác có chút hoang đường.

Một nghi thức nghênh đón lại đột nhiên biến thành một cuộc hội ngộ nhận
người thân, dẫu biết rằng đây là một chuyện ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn

cảm thấy giống như là mình đang nằm mơ.

“Không biết, mẫu thân của tiểu Thế tử là. . . . .” Minh Cách đại nhân
rốt cuộc cũng hỏi đến vấn đề mà mọi người vẫn luôn thắc mắc.

Ân Tịch Ly có chút do dự nhìn Ân Dã Thần, không biết mình có nên nói ra chuyện của Hạ Thiên hay không?

Giống như đã lường trước được việc này, Tiểu Phàm đột nhiên nở nụ cười,
nụ cười khiến cho đôi mắt bọn họ tỏa sáng, sau đó bé dùng âm thanh khiến cho tất cả mọi người đều có thể nghe được, kiêu ngạo tuyên bố: “Mẫu
thân họ Hạ, quý danh là Thiên, gia gia, ngài có biết không?”

Bé mở to đôi mắt, lẳng lặng nhìn Minh Cách, tựa như đang tò mò không
biết vị gia gia này có biết mẫu thân của mình hay không, vậy mà đôi mắt
của bé lại như xuyên thấu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của vị ‘Tam ca’ vừa
mới gặp mặt kia.

Chỉ thấy toàn thân Ân Dã Thần khẽ run lên, sau đó lại lập tức nhìn về
phía cỗ xe ngựa, dù màn xe đã ngăn lại tầm mắt của hắn, nhưng lại không thể ngăn được nhịp tim của hắn đang trở nên mỗi lúc một nhanh.

Hạ Thiên. . . . . Là Hạ Thiên. . . . . Chính là Hạ Thiên sao?

Trong lòng Ân Dã Thần, từng chút, từng chút một, lặng lẽ trầm xuống, rồi lại mâu thuẫn, mang theo vài phần vui sướng khó kìm nén, trong ngực khẽ bồi hồi, đôi con ngươi trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, nay lại xuất hiện
một chút rung động.

Nàng đã trở lại, cuối cùng cũng đã trở lại rồi sao?

Quả nhiên là hắn biết mẫu thân. Tiểu Phàm cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, xem ra chính là người này rồi, chắc chắn không sai.

“Khụ, tiểu Thế tử đừng đùa, sao hạ quan lại có thể biết được!” Minh Cách đại nhân vội vàng nói, trong lòng lại có tới bốn năm vấn đề khiến cho
hắn cảm thấy khó hiểu, Hạ Thiên là ai? Chẳng lẽ là tiểu thư nhà nào sao?

Trong đầu hắn vội vàng sàng lọc tất cả các quan viên họ Hạ trong triều
đình, cũng không thể nhớ ra nổi vị cô nương nào chưa lấy chồng tên là Hạ Thiên.

“Hạ Thiên?” Đôi mắt của Ân Tử Dương sáng lên: “Có phải là Hạ thần y không?”

Hắn vẫn luôn nhớ đến cô gái có tính tình kỳ lạ, mặc dù lớn mật nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy yêu thích không thôi, thời gian đầu, khi
nàng vẫn còn ở trong biệt viện của Tam ca, hắn vẫn thường xuyên đến chơi với nàng, sau lại bởi vì hắn ham chơi, nên Thái hậu nương nương đã tự
mình đốc thúc chuyện học hành của hắn, hại hắn cũng không dám mắt to mắt nhỏ trốn khỏi cung tìm nàng chơi nữa.

Lại không ngờ, chỉ trong vòng hai tháng, đến khi hắn có thể xuất cung đi tìm Hạ thần y để hỏi thăm bệnh tình của Tam ca, thì Tam ca lại nói Hạ
thần y mất tích rồi, bọn họ vẫn không tìm được nàng đang ở nơi nào.

Đôi mắt của Tiểu Phàm cũng sáng lên: “Ôi, Thất ca biết mẫu thân sao?” Bé kinh ngạc nhướng lên đôi mắt đẹp, nhưng trong lòng lại thầm trợn mắt
nhìn Ân Tử Dương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.