Đọc truyện Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục – Chương 67: Căn Nhà Gỗ
Lúc chết sư muội cũng không nói cho hắn biết người hại nàng là ai, hắn liền biết người này quan trọng với sư muội, hàn vốn dĩ sẽ thực hiện lời hứa với sư muội suốt đời nhưng hôm nay lại không thể giữ được nữa.
Nhìn Ám Cách trầm tư Mạc Thanh Hàn cùng Hoàng Ngọc Nhi cũng không lên tiếng, nói thật Hoàng Ngọc Nhi không quan tâm chuyện này lắm nhưng tiền bối gọi nàng đến nàng không thể không đi.
lão phu sẽ đích thân phá nhưng lão phu có một điều
Lát sau Ám Cách mới lên tiếng nói: “Trận pháp này kiện
Nghe thấy Ám Cách muốn tự mình giải trận Mạc
Thanh Hàn có chút kinh ngạc nhưng vẫn nói: “Không biết điều kiện của tiền bối là gì?” “Lão phu muốn cái đầu của Mạc Thiên Tà Ám Cách lạnh lùng nói.
Mạc Thanh Hàn nghe điều kiện này nhíu mày một cái sau đó nói: “Được, vậy tiền bối định khi nào phả trận?” “Năm ngày sau, lão phu cần chuẩn bị một chút.” Ám
Cách đạm mạc nói.
Sau đó hồi phục tinh thần lại nhìn Hoàng Ngọc Nhi nói: “Nha đầu, hiện tại đến lượt người thực hiện giao ước với lão phu rồi.” “Không thành vấn đề, mời tiền bối.” Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy gật đầu nói rồi đợi Ám Cách đi tới ngồi xuống bàn.
Lúc này nàng mới để bàn cờ lên rồi nói: “Ta sẽ tự chơi trước một ván để tiền bối hiểu rõ thể có “
Nói xong nàng đặt ba quân đen thẳng hàng lên bản cờ, sau đó lại đặt quân trắng chặn một đầu, nói: “Luật chơi ta đã nói với tiền bối, ngài chỉ cần đi được năm quân thẳng hàng không bị chặn hai đầu là có thể thắng.
Hoàng Ngọc Nhi tiếp tục thay phiên đặt quân cờ đến khi cờ đen thắng nàng mới dừng lại nói: “Tiền bối, ngài xem thế cờ thắng sẽ là như này.”
Ám Cách nhìn một đường chéo thẳng hàng gật gù nói: “Đơn giản nhưng cần có sự tính toán, tiểu nha đầu làm sao người có thể nghĩ ra cách chơi cờ như này”
Mạc Thanh Hàn ở bên cạnh nhìn cũng bất ngờ với cách chơi này, cũng nghi hoặc nhìn nàng, đúng như Ám Cách nói cách chơi cờ này đơn giản không khác cờ vậy là máy, chỉ khác ở chỗ không cần bảy binh bố trận chỉ cần có thể đánh lừa đối phương là có thể thắng.
Hoàng Ngọc Nhi bị hai người nhìn có chút lúng túng nói: “Thật ra cũng không phải ta nghĩ ra cách này, có một vị tiền bối đã chỉ dạy ta.”
Ám Cách lại nói: “Vậy sao, nha đầu chơi với ta mấy ván.”
Không biết đã chơi bao nhiêu ván, mấy vẫn đầu có vẻ như Hoàng Ngọc Nhi chiếm ưu thế nhưng sau đó dường như Ám Cách đã rõ luật chơi nên đã liên tiếp thắng nàng ba ván, Hoàng Ngọc Nhi nhàm chán nói: “Không chơi nữa, không chơi nữa, ta toàn thua không
Âm Cách lại vuốt râu nói: “Nha đầu, mới chơi có mười văn lão phu còn đang hưng phấn, không thể dừng Hoàng Ngọc Nhi lại đáng thương nhìn Mạc Thanh Hàn cầu cứu, Ám Cách cũng nhìn được ánh mắt của nàng vội nói: “Nha đầu, lão phu chỉ chơi với người, người cũng đừng nghĩ để tiểu từ này chơi với lão phu “Tiền bối, hay là để buổi chiều ta lại chơi với ngài, giờ này cũng trưa rồi, ngài không ăn cơm sao?” Hoàng
Ngọc Nhi lại nói.
Âm Cách suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, vậy người ở đây ăn với lão phu, sau đó chúng ta lại tiếp tục chơi”
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy chỉ biết ngậm ngùi cháp thuận, Mạc Thanh Hàn ở một bên nhìn nét mặt của nàng lại nói: “Tiền bối, tối qua ta khiến nàng mệt mỏi, có thể để hôm khác lại chơi với ngài được không?” Mặc dù không muốn nhưng nghe Mạc Thanh Hàn nói vậy Ám Cách chần chừ một lúc lại nói: “Được rồi, các ngudi di di.”
Mạc Thanh Hàn liền nắm tay Hoàng Ngọc Nhi rời khỏi Nam Viện, trên đường đi Hoàng Ngọc Nhi lí nhí nói: “Vương gia, cảm ơn ngài đã giải vây cho ta.
Đột nhiên Mạc Thanh Hàn lại dừng lại, mim cười hỏi: “Vậy vương phi, nàng muốn cảm ơn bổn vương như thế nào?” “Ngài muốn thế nào?” Nam nhân này vậy mà còn muốn cảm ơn, nàng còn tưởng hắn tốt tính.
“Ăn cơm xong cùng bồn vương đến một nơi.” Mạc Thanh Hàn bí hiểm nói.
Trong lúc ăn cơm Hoàng Ngọc Nhi chỉ lo ăn không nói lời nào, Mạc Thanh Hàn ở một bên liên tục gắp đồ ăn cho nàng, nàng ăn tới đâu hắn lại gắp tới đó đến khi nàng dừng đũa thì thôi, mà hắn thình thoảng cũng chỉ ăn có mấy miếng.
“No rồi sao?” Mạc Thanh Hàn nhìn nàng xoa bụng hỏi.
“Ưm, no rồi, không uổng công ta chỉ dạy cho nhà bếp, tay nghề càng ngày càng được nâng cao.
Hoàng Ngọc Nhi vô cùng tự hào nói.
Hóa ra dạo gần đây để ăn của hắn được cải thiện là do nàng, Mạc Thanh Hàn không khỏi nhìn nàng tru mến, khẩu vị của hắn đã bị nàng thay đổi.
Buổi chiều Mạc Thanh Hàn không chuẩn bị xe ngựa mà để nàng cùng hắn ngồi chung một con ngựa, hắn phi ngựa chạy thẳng ra ngoại ô, qua một rừng trúc thi dừng lại nhảy xuống ngựa rồi đỡ nàng xuống.
Lại nắm tay nàng đi sâu vào trong rồi dừng lại trước một căn nhà gỗ mộc mạc, phía trước có hàng rào chắn, xung quanh hàng rào là hoa hồng dây leo, đi tiếp xuyên qua căn nhà có một bánh xe nước, bọn họ đi ra sau ngồi nhà Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy một rừng cây nhỏ, phía dưới còn có hoa chuông xanh mọc dày đặc khắp nơi, nhìn như bức tranh cổ tích.
Hoàng Ngọc Nhi vô cùng thích thú bay nhảy khắp nơi, Mạc Thanh Hàn nhìn nàng vui vẻ như vậy cũng vui vẻ theo, hắn biết nàng sẽ thích nơi này.
đẳng kia, hai mắt nó ngơ ngác nhìn xung quanh như nhạy bén phát hiện năng chưa kịp tới gần nó đã chạy
Đột nhiên nàng nhìn thấy một con nai nhỏ ở cái cây đứa trẻ lạc đường, nàng khẽ khàng tới gần con nai lại đi mất.
Hoàng Ngọc Nhi chợt khựng lại, nàng đã cố gắng nhẹ nhàng rồi vậy mà vẫn để con nai chạy mất.
Thích sao, nếu thích bồn vương bắt cho nàng.” Mạc
Thanh Hàn đi đến chỗ nàng, nhẹ giọng hỏi.
“Ta chỉ muốn sở nó một chút thôi.” Hoàng Ngọc Nhi lắc đầu nói rồi chợt nhớ tới điều gì liền hỏi, “phải rồi làm sao ngài phát hiện ra chỗ này?” “Tình cờ phát hiện ra thôi, lần đó bổn vương bị Thiên Điện đuổi giết liền lạc vào chỗ này.” Mạc Thanh Hàn trả lời.
“Vậy sao, vậy chỗ này là của ai?” Hoàng Ngọc Nhi lại tò mò hỏi, nhìn khắp ngôi nhà toàn hoa với cỏ có thể đoán được chủ nhân nơi này khẳng định là một người thơ mộng, lãng mạn, lúc trước nàng cũng mong muốn có một ngôi nhà như vậy.
“Bổn vương cũng không biết nhưng hiện tại đã là của bồn vương” Mạc Thanh Hàn nói như điều dĩ nhiên.
Hoàng Ngọc Nhi lại bĩu môi nói: “Vương gia, ngài như vậy là chiếm dụng nhà dân.
“Thư tịch đã ghi tên bồn vương, sao có thể nói là nơi này như chiếm dụng nhà dân, hơn nữa người sống ở đây cũng đã mất nhiều năm rồi.” Mạc Thanh Hàn hợp tình hợp lý nói: “Sao ngài biết?” Hoàng Ngọc Nhi tò mò hỏi.
Mạc Thanh Hàn chỉ tay về phía gốc cây to đẳng kia nói: “Chỗ kia có một bia mộ, lúc lạc vào đây bốn vương đã thăm dò hết nơi này rồi.”
Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy có chút rợn người, giữa một phong cảnh đẹp như vậy lại có một ngôi mộ, cảm giác thật huyền huyễn.
“Vương gia vậy ngài đưa ta đến đây làm gì?” Hoàng
Ngọc Nhi không muốn nghĩ lung tung tìm đề tài nói chuyện.
“Máy lần bổn vương thấy nàng thích hoa nên mới nhớ tới chỗ này.
Mạc Thanh Hàn nói, “Ngài cũng thật lãng mạn, rất biết cách làm nữ nhân vui, ta còn tưởng ngài lạnh lùng khô khan như vậy không biết hai chữ lăng mạn là gì, xem ra là ta nghĩ nhấm về ngài, chiều tán gái này của ngài rất có hiệu quả.” Hoàng Ngọc Nhi cố ý trêu đùa nói.
“Nàng thích là được rồi.”