Đọc truyện Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục – Chương 4: Cấm Túc
Hoàng Ngọc Nhi muốn ra ngoài nhưng vừa đến cổng liền bị thi về canh cổng giữ lại không cho qua.
Thị vệ lên tiếng nói: “Vương gia có lệnh cấm túc vương phi ba tháng không được ra khỏi vương phủ “Tại sao ta lại không biết việc này?” Hoàng Ngọc Nhi ninh mi hỏi lại.
“Thuộc hạ chỉ làm theo lệnh mong vương phi lùi Hoàng Ngọc Nhi rời khỏi vương hủ nhưng trong lòng lại hơi lo lắng, vị vương phi này nổi tiếng là nóng này, nếu nàng nổi tính lên nhất quyết đòi ra ngoài, bọn họ bước.” Thị vệ chỉ làm theo lệnh, không dám để cho lại phải một phen khổ sở ngăn cản.
Trong lúc thị vệ gào thét trong lòng Hoàng Ngọc Nhi vẫn không có động tĩnh gì, hắn lại thêm lo sợ.
Biết đây là sự trừng phạt mà Ngũ vương gia dành cho nguyên thân nên không còn cách khác Hoàng Ngọc Nhì chỉ có thể giảm chân quay về Thanh Mai Viện của mình.
Trong thư phòng, “Người nói nàng ta chỉ hậm hực quay về mà không làm ra bất cứ hành động nào?” Mạc Thanh Hàn vừa nhấp ly trà vừa nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy thưa vương gia.” Ủy Long cung kính đáp.
Điều này cũng làm hắn thắc mắc, với tính cách của vương phi nàng ta hẳn phải mắng người mấy câu mới đúng chứ.
“Gần đây nàng ta có động tĩnh gì không?” Dù có chút nghi ngờ nhưng Mạc Thanh Hàn cũng không bận tâm, lở đẳng hỏi.
“Ngoài việc nàng ta mỗi sáng chạy bộ ra thì không thấy động tĩnh gì” Ủy Long suy nghĩ chút chuyện gần đây của Hoàng Ngọc Nhi rồi bẩm bảo.
Ngày nào hắn cũng thấy Hoàng Ngọc Nhi chạy bộ quanh viện, lại mặc một bồ đồ kỳ lạ, chuyện này hắn không dám bầm bảo vương gia.
“Hừ, chạy bộ sao, ngược lại bồn vương muốn xem nàng ta muốn làm cái gì, tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của nàng ta.” Mạc Thanh Hàn ngừng động tác có chút khinh khi nói.
“Vâng.
Ủy Long đáp.
“Đã điều tra ra Tam vương gia là ai cứu chưa?” Mac
Thanh Hàn nghiêm mặt hỏi.
Lúc đó sinh thần Thái Hậu đột nhiên lại có thích khách cùng lúc bên Phủ Nhân Tông truyền tin Tam vương gia được người cứu thoát bọn họ mới biết đây là cái bay.
Nhưng bảng đàng của Tam vương gia đã bị hắn và thất để tiêu diệt, Hoàng quý phi là mẹ ruột của Tam vương gia vi hần tạo phản cũng đã bị bắt vào lãnh cung, hầu như không còn ai có thể giúp hắn.
Xem ra bọn họ đã đánh giá thấp Tam ca Mạc Thanh Liêm của bọn họ rồi.
“Bạn thuộc hạ điều tra nhưng không phát hiện được manh mối gì.” Ủy Long ảo não nói.
“Tiếp tục điều tra, người lui xuống đi.” Ủy Long nhận lệnh rồi biến mất.
Vì bị cấm túc nên không có cách nào khác Hoàng Ngọc Nhi chỉ có thể ngốc lăng ở trong viện, kế hoạch của nàng a, không thể thực hiện.
“Thời tiết gần đây thật nóng.” Hoàng Ngọc Nhi oán than, ngồi trong phòng như ngồi trong lò thiêu vậy, nàng tuy đã ăn mặc ít đi một chút nhưng vẫn thấy nóng, quần áo cổ đại có chút phiền phức, tuy nàng thích y phục cổ đại nhưng thời tiết thế này lại làm nàng có chút chưởng mặt.
Lúc này Hoàng Ngọc Nhi chỉ muốn có một que kem để làm dịu mát cơn nóng hoặc một ly trà sữa bạc hà cũng được, những lúc thế này thật tưởng niệm đồ ăn hiện đại, chợt Hoàng Ngọc Nhi nảy ra một ý định liền nói Tiểu Mai.
“Em mau dẫn ta xuống phòng bếp.
“Vương phi muốn ăn thứ gì sao, để nô tỳ phân phó nhà bếp?” Tiểu Mai đang cắm hoa vào bình nghe Hoàng Ngọc Nhi nói muốn xuống bếp có chút nghi hoặc hỏi.
Vương phi lại không biết nấu ăn xuống bếp để làm gì? “Đều không phải, ta muốn làm một món ăn giải khát, em dẫn ta xuống là được.” Hoàng Ngọc Nhi hi hững nói.
Lúc nghĩ tới đồ ăn nàng đã nghĩ ra một món vô cùng dễ làm lại có thể giải khát, nên không chờ nổi muốn xuống bếp bắt tay vào làm, nàng quá nóng rồi.
Tiểu Mai trợn mắt nhìn Hoàng Ngọc Nhi, không phải chứ, vương phi muốn làm đồ ăn, tuy không tin nhưng Tiểu Mai vẫn ngoan ngoãn đưa Hoàng Ngọc Nhi đi phỏng bếp.
Hoàng Ngọc Nhi vào phòng bếp khiến cả phòng trợn trắng mắt nhìn, lại có chút hoang mang sợ hãi, vị vương phi này đến đây làm gì, không phải là bọn họ làm đồ ăn không hợp khẩu vị nàng ta nên nàng ta đến đây mắng chửi, trị tôi đó chứ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, sợ mà không dám nói.
“Vương phi, ngài có gì phân phó?” Cuối cùng vẫn trù nướng can đảm mở miệng hỏi.
Hoàng Ngọc Nhi thấy bọn họ đang làm lại đứng im bất động, có chút xấu hồ nói: “Ha ha, các người làm gì cứ làm đi, đừng bận tâm đến ta.”
Dù Hoàng Ngọc Nhi nói vậy nhưng vẫn chưa ai dám động, Hoàng Ngọc Nhi liếc mắt nhìn qua nguyên liệu liền bắt tay vào làm.
Nàng đập trứng gà bỏ vào tô rồi nhờ trù nương khuấy hộ “Vương phi khuấy như nào là được.
Trủ nướng không biết vương phi muốn làm gì bèn hỏi.
“Khảy cho bông lên là được.”
Rồi nàng lại đi chọn trái cây gồm thanh long, dưa hầu, đu đủ, nhãn.
Nằng lại giao cho Tiểu Mai gọt hoa quả còn mình đi làm caramen, món nàng muốn làm đó là bánh Plan cùng trái cây to.
Cả phòng bếp trố mắt nhìn Hoàng Ngọc Nhi làm mấy món ăn kỳ lạ.
kể từ khi vị vương phi này đặt chân vào bếp mọi người đã kinh động rồi, lúc này nhìn nàng làm lại thêm tò mò.
Qua một hồi hì hục Hoàng Ngọc Nhi đã hoàn thành xong món bánh Plan, nàng làm không nhiều lắm chỉ khoảng mười cái, nàng để từng đĩa mỗi đĩa hai cái, sau đó lại làm món hoa quả tô, món này làm nhanh vi Tiểu Mai đã cắt sẵn rối nàng chỉ để hoa quả vào địa thêm ít sữa tươi, rồi hỏi trù nương.
“Ở đây có bằng đá không?”
Trù nương nói có rồi kêu người đi lấy.
Lát sau người kia lấy bằng đá tới, thấy khối băng khả to Hoàng Ngọc Nhi bảo người lấy khăn sạch bọc lại rồi lấy chày đập nát khối băng.
Sau đó nàng để những viên đá vụn vào trong đĩa bánh plan cùng hoa quả tô rồi quay qua trù nương nói: “Đem cho vương gia mỗi thứ một phần.” Dù sao cũng ở dưới nhà người ta dùng bếp của người ta mình cũng nên thể hiện chút thành ý, còn hằn có ăn hay không là chuyện của hắn, nàng không quan tâm,
Hoàng Ngọc Nhi quay qua nổi với Tiểu Mai: “Em lấy cho ta và em mỗi người một phần còn lại thường cho mấy người làm bếp
Nghe thấy Hoàng Ngọc Nhi phân phó trù nương cùng những người ở đó đều rất kinh ngạc, không nghĩ vương phi còn để lại cho bọn họ, trù nương phản ứng nhanh lên tiếng nói: “Nô tỷ thay mặt trù phòng cảm tạ vương phi.” Mọi người nghe trù nương nói xong cũng đồng thanh nói lời cảm tạ.
Về lại Thanh Mai Viện, Hoàng Ngọc Nhi mãn nguyện với đồ ăn mình làm, ngon hơn cả tưởng tượng của năng, Tiểu Mai ăn xong cũng không kìm chế được thốt ra lời khen gợi “Vương phi người làm ngon quá, người học những món này ở đâu sao em không biết
Đang ăn lại nghe Tiểu Mai hỏi vậy Hoàng Ngọc Nhi có chút ngượng ngùng nhưng rồi nhanh chóng đáp.
“Lúc ta còn nhỏ từng được một bà bà truyền dạy chỉ là chưa có thực hiện qua thôi, nay nhớ lại cách làm nên làm thử
Hoàng Ngọc Nhi chỉ bịa chuyện nói cũng may Tiểu
Mai không nghi ngờ gì mà tiếp tục ăn.
Nàng quá khó a, xuyên đến đây cũng thôi đi, còn phải nói dối bịa chuyện, mỗi lần như vậy Hoàng Ngọc
Nhi lại cảm thấy tội lỗi dâng trào.