Vương gia cầu hưu phi

Chương 3


Đọc truyện Vương gia cầu hưu phi – Chương 3:

Chương 3: Ngủ Cùng
Mặt trời chầm chậm lặn ở đằng tây, dần dần biến mất phía chân trời.
Sau khi trời tối, cảnh núi rừng vốn rất đẹp chỉ còn lại từng cơn lạnh giá, hòa lẫn với tiếng gầm của dã thú truyền đến lúc xa lúc gần.
Thiếu niên vẫn không phát ra tiếng, chỉ yên lặng cõng nàng đi đến phía trước, thế nên Thẩm Sơ Vi chỉ có thể chủ động nói chuyện với hắn.
“Đại ca ca, ta tên là Thẩm Sơ Vi, huynh tên gì vậy?”

“…… Thạch Quân.”
“Tên này thật đặc biệt, ta có thể gọi huynh là Thạch Đầu ca ca chứ?”
“…… Tùy ngươi.”
“Thạch Đầu ca ca, huynh có mệt không? Huynh thả ta xuống đi, ta có thể tự đi.”
“Không sao.”
Thẩm Sơ Vi không biết phải hình dung hắn như thế nào, rõ ràng bước chân của hắn càng ngày càng nặng, nhưng lại không có ý muốn thả nàng xuống.
Hơn nữa, hắn có vẻ cũng không lớn hơn nàng được bao nhiêu nhưng lại rất chín chắn.
Hai người đi một hồi lâu, mãi đến khi ánh trăng trải đầy đất, thiếu niên mới thả nàng xuống trước một cái hang động.
“Tối nay xem ra là không về được rồi, chúng ta tạm nghỉ ở chỗ này một đêm đi.”
“Vâng.”

Trong hang động rất lạnh, lại chỉ có một màu đen nhánh, thật ra cũng không khá hơn bên ngoài là bao nhiêu.
Nhưng bởi vì cửa vào rất bí mật, có thể tránh né dã thú, lại có thể ngăn gió lạnh thì cũng là một nơi tốt để qua đêm.
Sau khi Thạch Quân đỡ nàng vào trong hang liền nhóm lửa, rồi đi ra ngoài tìm chút đồ hoang dã để nướng cho nàng ăn đỡ đói.
Tuy Thẩm Sơ Vi thấy thịt thỏ nhạt nhẽo rất khó nuốt, nhưng thời khắc này không phải lúc làm nũng nên phải cố gắng ăn hết nửa con.
Cho nàng ăn xong, Thạch Quân bắt đầu ăn phần còn lại, trong suốt quá trình, cử chỉ của hắn đều rất ưu nhã thanh lịch, chứa đựng vẻ đẹp khó nói bằng lời.

Thẩm Sơ Vi cảm thấy người này cực kỳ mâu thuẫn.
Nếu hắn xuất thân từ gia đình phú quý thì sao lại biết những việc nặng như nhóm lửa, nướng thịt chứ?
Nếu không phải thì vì sao động tác của hắn lại tự nhiên như vậy?
Nàng nghĩ trong lòng, bất tri bất giác lại hỏi ra khỏi miệng.
Thạch Quân nghe vậy, im lặng một lúc mới lạnh nhạt trả lời: “Từ nhỏ thường săn thú với tổ phụ, cho nên mới hiểu rõ.”
Thẩm Sơ Vi chú ý rằng mỗi khi nhắc đến tổ phụ, trên mặt của thiếu niên xuất hiện vẻ quấn quýt của trẻ con, giọng nói cũng cực kỳ tôn kính.
Nàng thích thú nói: “Thạch Đầu ca ca, tổ phụ của huynh chắc chắn là một nhân vật rất lợi hại.”
“Đúng vậy, Đại Dận thái bình này đều do một tay hắn tạo nên.” Thiếu niên nói nhỏ.
“Cái gì?”
“Không có gì, không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”
“Vậy còn huynh?”
“Sợ rằng buổi tối có dã thú tới, ta canh giữ ở cửa hang.”
Nói xong, hắn liền bước ra ngoài hang.
Thẩm Sơ Vi ngơ ngẩn mà nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác kỳ lạ.
Chân đau khó chịu, lại thêm tường đá cứng nhắc trong hang, không bàn đến giường hoa cẩm tú của Hầu phủ, cho dù so với phòng khách của chùa Bàn Nhược cũng kém hơn hàng ngàn lần, Thẩm Sơ Vi đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, làm sao có thể ngủ ngon được? Mỗi khi chợp mắt trong chốc lát liền tỉnh lại rất nhanh.
Nàng hơi mở đôi mắt hạnh, khi đôi mắt xinh đẹp quét khắp bốn phía thì đột nhiên phát hiện trên người mình được đắp thêm một lớp y phục, cẩn thận nhìn lại thì nàng liền nhận ra đó chính là áo bào trắng của Thạch Quân.
Hắn đắp thêm y phục cho nàng, thì sao có thể chịu đựng một mình ở bên ngoài?
Thẩm Sơ Vi nghĩ như vậy liền cố nén cơn đau ở chân, đỡ vách đá mà bước ra ngoài hang.
Vừa đi ra, nàng đã bị gió thổi đến run rẩy, mà nghe thấy tiếng động, Thạch Quân đang ngồi ở một góc cũng đứng lên.
“Sao ngươi lại ra ngoài rồi?”
Giọng điệu của hắn vẫn rất kiêu căng ngạo mạn nhưng Thẩm Sơ Vi nắm chặt lớp áo choàng trên người nên cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Thạch Đầu ca ca, ta…… sợ ngủ một mình.” Nàng cụp lông mi, nhỏ giọng nói.

May mà trăng bị che khuất, hắn không thấy rõ từng tầng mây đỏ xuất hiện trên mặt nàng vì nói dối.
Thạch Quân hoàn toàn không ngờ đến việc này, hắn hơi nhíu mày, hỏi: “Vậy ở nhà ngươi ngủ như thế nào?”
“Ta ở nhà, đều có nha hoàn Thu Lộ ở bên.”
Thẩm Sơ Vi nói xong, lại không khỏi thẹn thùng mà nhìn hắn một cái, mềm mại nói: “Thạch Đầu ca ca, huynh ngủ cùng ta được không?”
Thạch Quân nghe vậy, một lúc lâu sau cũng không hé răng.
Ngay lúc Thẩm Sơ Vi cho rằng hắn muốn từ chối, nào ngờ được rằng hắn lại “Ừ” nhẹ nhàng một tiếng.
Ngay sau đó, hắn tiến lên một bước, nắm tay nàng, đi vào trong hang.
Sau nửa đêm hôm nay, cũng không biết do quá mức mệt mỏi hay là cái ôm của hắn quá ấm áp, Thẩm Sơ Vi liền ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng vẫn luôn có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn, từng chút từng chút, ổn định có lực khiến nàng an tâm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Sơ Vi bị cảm giác khác thường trên chân gọi tỉnh.
Nàng cúi đầu, chỉ thấy Thạch Quân đang ngồi xổm bên chân nàng, trong tay là thảo dược đã nhai nát, đắp lên nơi bị thương của nàng.
Động tác của hắn cực kỳ tỉ mỉ, bàn tay to lớn cầm bàn chân ngọc trắng như tuyết của nàng, giống như đang cầm một món đồ quý giá.
Sau khi đắp thuốc xong, hắn lại cẩn thận mang vớ giày cho nàng, dịu dàng nói: “Thảo dược này có công dụng làm tan máu bầm, sau khi ngươi trở về, chăm sóc nửa tháng thì vết thương sẽ tốt lên.”
“Vâng.”
Thẩm Sơ Vi ngơ ngẩn nhìn hắn, một tia nắng sớm chiếu lên mặt Thạch Quân, làm nổi bật khuôn mặt như ngọc của hắn, trong sáng xuất trần.
Đúng là mỹ nam mà!
Nàng âm thầm khen ngợi.
Hai người ăn xong rồi Thạch Quân hái quả dại, đang lo lắng nên ra ngoài thế nào thì đột nhiên, bên ngoài truyền đến từng trận tiếng hô.
“Tiểu thư!”
“Thẩm tiểu thư!”

Thẩm Sơ Vi vui vẻ, vội cười nói: “Thạch Đầu ca ca, người của nhà ta tới tìm ta rồi.”
“Ừ.”
“Huynh đi theo ta đến Thẩm phủ được không? Huynh đã cứu ta, cha mẹ ta chắc chắn sẽ gặp mặt đa tạ huynh.”
“Trung Nghĩa Hầu phủ……” Thạch Quân nhướng mày, cười nhạt một tiếng. 
“Ôi, làm sao huynh biết?”
“Ta cũng nên đi rồi.”
Thạch Quân không giải thích mà tự mình đứng lên, đi ra ngoài hang.
“Thạch Đầu ca ca, đừng đi!”
Thiếu nữ chín tuổi vội vàng gọi, trên mặt của nàng tràn ngập nôn nóng và không muốn, con ngươi xinh đẹp cũng lóe nước mắt.
Nàng giãy giụa ngồi dậy, đi theo bước chân của hắn.
Nhưng vì chân bị thương nên không đi được mấy bước đã đau đến té ngã trên đất.
“Không được đi……” Nàng khóc lóc cầu xin hắn.
Rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, quen biết chỉ có một đêm nhưng giờ phút này ở trong lòng Thẩm Sơ Vi lại khổ sở như bị dao cứa.
Lúc đó, nàng vẫn không biết cảm xúc mãnh liệt này tới từ đâu, trong lòng chỉ tràn đầy tiếc nuối.
Mà sau này, trong những năm tháng nhớ nhung hắn, cuối cùng nàng cũng dần hiểu rõ — đó là vì yêu.
Vào thời điểm nàng còn chưa biết tình yêu là thứ gì, nàng đã yêu hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.